Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 43:


Chương trước Chương tiếp

Vân Chỉ Phong nhìn cánh cửa đóng chặt, lặng im.
Vì sao Giang Tịch có thể, hắn lại không được đây?
Lần đầu tiên Kỳ Lân Tử sinh ra hoài nghi với bản thân mình.
Nhưng vị đại sư này rõ ràng là không chịu cho nhận hàng trước trả tiền sau, Vân Chỉ Phong chỉ có thể nghĩ cách khác.
Hắn một đường nặng nề trở về chỗ mình tạm ở. Khi đi ngang qua chợ, hắn không khỏi khựng lại.
Hắn thấy được người khởi xướng làm hắn sinh ra hoài nghi sâu sắc với bản thân kia, giờ phút này đang đứng bên cạnh một quầy bán linh thảo, vừa lật linh thảo vừa lẩm bẩm tự nói.
Vân Chỉ Phong đã sớm phát hiện vị đại sư huynh này của Tống Nam Thời hình như có gì đó kỳ lạ, lúc ở một mình thích lầm bầm lầu bầu như đang giao lưu với ai đó mà bọn họ không nhìn thấy được.
Có một lần Vân Chỉ Phong dò hỏi nghi vấn của mình với Tống Nam Thời, kết quả bị Tống Nam Thời lấy một loại ánh mắt hết sức phức tạp nhìn hắn một lúc lâu. Nàng nhìn đến hắn sắp cho rằng mình đã hỏi phải cấm kỵ gì không nên hỏi.
Sau đó Tống Nam Thời nói ngươi là người qua đường Giáp đầu tiên phát hiện vấn đề này.
Vân Chỉ Phong: Hở?
Kết quả Tống Nam Thời chỉ nói với giọng vô cùng tang thương, ngươi có thể coi như huynh ấy mắc bệnh lảm nhảm.
Vì thế Vân Chỉ Phong chỉ có thể coi hắn là một người giả vờ im lặng ít lời ở trước mặt người khác, sau lưng tự mình lảm nhảm tự mình tâm thần.
Tóm lại, bốn sư huynh muội Tống Nam Thời dường như không có một ai là người bình thường, luôn luôn làm người ta hoài nghi trạng thái tinh thần của bọn họ.
Hiện tại, tên mắc bệnh tâm thần kia lại đang tự mình lẩm bẩm.
Vân Chỉ Phong đã quen với hành vi mê muội này của hắn, chỉ nhìn sang theo đồ hắn đang lựa trên sạp.
Sau đó ánh mắt hắn khựng lại.
Trên tay Giang Tịch cầm một gốc cây linh thực giống như cỏ Vô Ưu.
Cỏ Vô Ưu có thể đảm đương việc trung hòa các loại đan dược, khi luyện đan thường xuyên sử dụng, có thể hạ thấp xác suất đan dược thất bại, hơn nữa giá rẻ. Một gốc cây có thể trung hòa ba lò đan dược lớn, rẻ lại tốt.
Nhưng Vân Chỉ Phong lại biết đây không phải cỏ Vô Ưu. Đây là một loại cỏ Sương trưởng thành giống cỏ Vô Ưu lại có bản chất khác nhau, một gốc cây có thể bán được hơn một ngàn linh thạch, hơn nữa nhu cầu người mua cao giá cả không đong đếm được.
Người hái thuốc chân chính tuyệt sẽ không nhận sai hai loại.
Trong tay một người bán hàng rong bình thường ở trấn Tiên Duyên này thế mà có thứ tốt này? Trấn Tiên Duyên quả thực ngọa hổ tàng long.
Vân Chỉ Phong lập tức nhìn sang, nể mặt hai người quen biết, hắn định giúp Giang Tịch đánh giá một chút.
Mới vừa đến cách đó bọn họ không xa, hắn nghe thấy đối thoại của hai người.
Giang Tịch: “Ông chủ, cây linh thảo này bao nhiêu tiền?”
Ông chủ nhìn thoáng qua, mở miệng: “Bốn linh thạch.”
Vân Chỉ Phong: “!!”
Giang Tịch: “!!!”
Đồng tử hai người run lên!
Người hái thuốc này rõ ràng đã coi nó trở thành cỏ Vô Ưu để bán.
Vân Chỉ Phong câm lặng.
Giang Tịch cũng im lặng.
Chỉ có ông chủ không im lặng, hắn ta còn cực kỳ bất mãn Giang Tịch mua có một gốc cỏ Vô Ưu này, dứt khoát đẩy mạnh quảng cáo: “Mười linh thạch, ta bán cho ngươi ba cây.”
Giang Tịch im lặng một lúc lâu.
Sau đó hắn nói với giọng chân thành: “Ta ra hai mươi linh thạch, mua một gốc cây này của ngươi đi.”
Hắn dừng một chút: “Nếu không lương tâm của ta bất an.”
Ông chủ: “??”
Hắn ta nhìn Giang Tịch như nhìn đứa ngu.
Sau đó vui mừng quá đỗi: “Lấy đi! Lấy đi!”
Đúng là dáng vẻ quá hời.
Vân Chỉ Phong ở bên nhìn ông chủ kia như nhìn đứa ngốc.
Hắn cảm thấy toàn bộ thế giới này dường như đều không ổn.
Một người hái thuốc chuyên môn bán thảo dược không nhận ra cỏ Vô Ưu và cỏ Sương khác nhau còn có thể nói là học nghệ không tinh. Nhưng đây chính là dưới Vô Lượng Tông, đệ tử ra vào Vô Lượng Tông không ít. Cỏ Sương kia thoạt nhìn đã hơi héo, rõ ràng đã bị đặt ở đó một thời gian dài rồi, vậy mà không hề bị một đệ tử nào của Vô Lượng Tông phát hiện.
Dường như đặc biệt chờ Giang Tịch đến nhặt của hời vậy.
Này thì hơi quá rồi.
Vân Chỉ Phong lại liếc Giang Tịch một cái.
Hắn đang sung sướng trả tiền.
Ông chủ kia sung sướng lấy tiền.
Này thì hơi quá rồi.
Vân Chỉ Phong chỉ cảm thấy nơi thế giới này của mình hơi “ảo” rồi.
Hắn im lặng thật lâu sau, không khỏi có phần không muốn thấy Giang Tịch, nhân lúc Giang Tịch còn chưa phát hiện ra mình, hắn lạnh lùng rời đi.
Đi đến một đầu chợ khác, bước chân hắn hơi khựng rồi đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn thấy trên một quầy hàng có một cái pháp khí cũ nát không bắt mắt, nhìn như cực kỳ rẻ, nhưng Vân Chỉ Phong biết phẩm cấp của nó tuyệt đối không thấp.
Thần kỳ như hiệu quả của cây cỏ mà Giang Tịch vừa mua kia.
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, đi qua.
Ông chủ đầy tươi cười đứng dậy đón.
Vân Chỉ Phong tỉnh rụi: “Pháp khí này, 30 linh thạch bán không.”
Hắn chỉ vào pháp khí cũ nát kia.
Lúc này, trong mắt hắn hiện lên từng cảnh của Giang Tịch vừa rồi.
Sau đó hắn nhìn thấy sắc mặt ông chủ lập tức thay đổi.
Ông ta chửi ầm lên: “Có tí tiền mà ngươi còn muốn mua pháp khí này của ta. Khinh ta coi tiền như rác à!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Lại nữa.
Giang Tịch có thể làm được, vì sao Vân Chỉ Phong hắn không được!
Chẳng lẽ tên tâm thần kia là con trai của Thiên Đạo được thiên vị số mệnh chắc?
Vân Chỉ Phong đơ mặt đứng ở tại chỗ, cảm thấy hơi bực mình hiếm có.
Cầu xin vị đại sư kia cho nhận hàng trước trả tiền sau, không được.
Mua lại cái pháp khí nát rồi bán ra giá cao làm tiền cũng không được.
Hai con đường đều hỏng.
Vậy thì làm thế nào mới có thể mua pháp khí kia về đây?
Vân Chỉ Phong khựng lại, lập tức nghĩ tới Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời cũng nghèo, điều này không giả.
Nhưng buồn cười nhất là, nàng có nghèo thì vẫn có tiền hơn so với hắn.
Vân Chỉ Phong lập tức quyết định, tìm Tống Nam Thời vay tiền.
Hắn không chút do dự đi về phía Vô Lượng Tông.
Đi đến một nửa, hắn không khỏi nghĩ nếu có việc cầu người vậy có cần đưa quà cho Tống Nam Thời không nhỉ?
Ánh mắt hắn không khỏi dừng ở một cửa hàng trang sức nằm ven đường, khá do dự.
Hắn đi vào theo bản năng.
Trong tiệm tràn đầy châu báu trang sức của nữ tử, lần đầu tiên Vân Chỉ Phong đến nơi này, không khỏi hơi lúng túng.
Nhưng ánh mắt hắn lại không kiềm được dừng trên một chuỗi ngọc khảm đá mắt mèo màu xanh lục quấn tơ vàng ở Đa Bảo Các.
Chuỗi ngọc này nhất định rất xứng đôi với Tống Nam Thời.
Hơn nữa làm bằng vàng, nàng nhất định rất thích.
Vân Chỉ Phong không khỏi nghĩ vậy.
Lúc này người trong tiệm đang đông, căn bản không ai đến tiếp đón hắn. Vân Chỉ Phong theo bản năng đi đến trước Đa Bảo Các, ngây ra nhìn chuỗi ngọc kia.
Hắn còn chưa từng thấy Tống Nam Thời đeo trang sức.
Thậm chí nàng còn chỉ dùng dây chun buộc tóc lên.
Nàng đeo cái này nhất định rất đẹp.
Bên cạnh có người thấy hắn ngây ra nhìn chằm chằm một chuỗi ngọc, không khỏi tự quen thuộc hỏi: “Huynh đệ, ngươi mua cho ai thế?”
Vân Chỉ Phong hoàn hồn, mím môi, nói: “Bạn bè.”
Người nọ “À” một tiếng đầy ám chỉ.
Vân Chỉ Phong biết hắn ta hiểu lầm, nhưng muốn giải thích, lại im miệng.
Không cần phải giải thích gì với một người xa lạ.
Người xa lạ tiếp tục bắt chuyện, hắn ta tố khổ: “Mua trang sức cho nữ tử thật sự khó mà. Ta đi mua cho vị kia nhà ta bốn chuyến rồi, lần nào cũng bị vứt ra, bảo ta không hiểu nàng. Ta sầu muốn chết mà.”
Hắn ta hỏi: “Huynh đệ, người bạn kia của ngươi thích cái gì?”
Vân Chỉ Phong ngẫm nghĩ.
Hắn nói: “Linh thạch.”
Người nọ: “...”
Hắn ta nhìn Vân Chỉ Phong, khó nén hâm mộ.
Hắn ta nói: “Nếu ta đưa thẳng linh thạch cho vị kia nhà ta, nàng nhất định sẽ dứt khoát đá ta ra ngoài, nói ta lấy tiền làm nhục nàng, không cần đồng tiền dơ bẩn của ta.”
Vân Chỉ Phong không khỏi tưởng tượng nếu mình đưa linh thạch cho Tống Nam Thời thì nàng sẽ có phản ứng gì.
Vậy có lẽ nàng ước gì mình “Làm nhục” nàng nhiều lên.
Vân Chỉ Phong: “...”
Giờ phút này, hắn hiểu ra một đạo lý.
Muốn tặng quà cho Tống Nam Thời thì món quà tốt nhất chính là linh thạch.
Vậy hắn còn vòng vo ở đây làm gì.
Vân Chỉ Phong không để ý đến tu sĩ lải nhải kia, xoay người định đi.
Nhưng đi không tới hai bước, hắn đột nhiên lại dừng xoay người, cuối cùng vẫn cầm chuỗi ngọc kia lên.
“Chưởng quầy, tính tiền.”
...
“Ngươi nói ngươi muốn tìm ta mượn linh thạch?” Tống Nam Thời không thể tin nổi.
Vân Chỉ Phong gật đầu.
Tống Nam Thời nhìn hắn với vẻ một lời khó nói hết.
Sau một lúc lâu, nàng lo lắng nói: “Vân Chỉ Phong, đầu óc không có bệnh gì chứ?”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Ta sẽ nhanh chóng trả cho ngươi.”
Tống Nam Thời không chút do dự: “Thật vậy chăng? Ta không tin!”
Vân Chỉ Phong: “... Ta sẽ tham gia thi đấu tông môn của Vô Lượng Tông các ngươi. Ngươi hẳn cũng biết, quán quân Hóa Thần Kỳ có thể lấy 4000 linh thạch tiền thưởng. Ta chỉ mượn ngươi 3000 linh thạch, có thể trả được.”
Trong lòng Tống Nam Thời khẽ động.
Nàng cũng có hiểu biết về thực lực của Vân Chỉ Phong. Nếu Vân Chỉ Phong tham gia thi đấu tông môn hạng Hóa Thần Kỳ thì...
Nàng hỏi thẳng: “Ngươi mượn 3000 linh thạch kia là muốn làm gì?”
Vân Chỉ Phong cũng không giấu nàng, nói hết từ đầu đến cuối.
Tống Nam Thời như suy tư gì đó.
Lúc trở về, nàng đã biết, Vân Chỉ Phong vì tránh né kẻ thù, vẫn luôn dựa vào tường gió của nàng che giấu linh lực.
Nhưng đến lúc lên đài tỉ thí, tất nhiên hắn không thể tiếp tục dựa vào tường gió của nàng nữa.
Đúng là nàng có thể lấy ra 3000 linh thạch.
Nhưng đó chính là sư thúc Ngự Thú Phong bồi thường cho mình sau khi hung thú ở Linh Thú Các bạo động, nói là dùng mạng đổi lấy tiền cũng không quá.
Nàng cảm thấy có thể cho mượn.
Nhưng mà 3000 linh thạch, thật sự là khoản linh thạch lớn nhất nàng cho vay từ lúc chào đời tới nay.
Tống Nam Thời không khỏi suy tư.
Nàng đang suy tư rối rắm, Vân Chỉ Phong ở bên cạnh nhìn nàng.
Sau một lát, hắn đột nhiên nói: “Khen thưởng quán quân Hóa Thần Kỳ có 4000 linh thạch, ta mua pháp khí kia chỉ cần 3000 linh thạch. Nếu ngươi cho ta mượn thì chờ ta lấy được tiền thưởng, một ngàn linh thạch còn lại cho ngươi coi như tiền lãi.”
Tống Nam Thời lập tức không chút do dự: “Duyệt luôn!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn đỡ trán.
Hắn thật sự hiểu nàng, đưa nàng cái gì đều không hiệu quả bằng đưa nàng linh thạch.
Thôi! Nàng keo kiệt như vậy, cho hắn mượn linh thạch đã...
Suy nghĩ này còn chưa chạy hết, hắn đã thấy Tống Nam Thời nhanh nhẹn lấy ra giấy bút từ nhẫn trữ vật, bắt đầu viết viết vẽ vẽ.
Vân Chỉ Phong cảm thấy không đúng: “Ngươi đang làm gì?”
Tống Nam Thời: “Ta đang viết giấy nợ, thêm cả một ngàn linh thạch tiền lãi mà ngươi hứa hẹn.”
Tống Nam Thời mỉm cười: “Đây là nhờ vị tiền bối thiếu nợ kia cho ta linh cảm, tiền lãi gì đó, nhất định phải viết rõ ràng.”
Vân Chỉ Phong không thể tin nổi: “Tình cảm của chúng ta đã qua sinh tử. Vậy mà ngươi còn không tin ta?”
Tống Nam Thời bình tĩnh nói: “Đúng vậy, bởi vì linh thạch quan trọng hơn cả mạng sống của ta!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn không có gì để nói hết.
Hắn bái phục.
Tống Nam Thời nói muốn mượn thì nhanh nhẹn mượn, giấy nợ chia hai bản. Nàng còn cực kỳ chính thức yêu cầu hai bên ấn dấu tay lên trên.
Mặt Vân Chỉ Phong lạnh tanh ấn dấu tay, thu phần giấy nợ thuộc về mình kia vào nhẫn trữ vật.
Lúc này Tống Nam Thời mới lưu luyến lấy ra 3000 linh thạch, đựng trong một túi trữ vật đưa vào tay hắn.
Vân Chỉ Phong nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nhận, lại nghe Tống Nam Thời trịnh trọng nói: “Ngươi phải đối xử tốt với bọn Tiểu Hạ.”
Vân Chỉ Phong ngây ra: “Ai là Tiểu Hạ?”
Tống Nam Thời chỉ túi trữ vật: “Tên của linh thạch trong tay ngươi, nó tên Tiểu Hạ.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn cạn lời: “Chẳng lẽ, ngươi còn lấy tên cho mỗi một linh thạch?”
Tống Nam Thời: “Ừ đúng.”
Vân Chỉ Phong đột nhiên cảm nhận được áp lực nặng trĩu.
Hắn thu linh thạch vào nhẫn trữ vật của mình trong ánh mắt lưu luyến của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời còn dặn dò: “Ngươi nhất định phải thắng cuộc thi này. Ta sẽ cổ vũ cho ngươi!”
Vân Chỉ Phong ngàn vạn lần không nghĩ tới người đầu tiên ủng hộ mình trong cuộc thi lại đến kiểu này.
Hắn bất đắc dĩ: “Ta sẽ.”
Tống Nam Thời thúc giục hắn: “Vậy ngươi nhanh đi báo danh. Sư tỷ nói còn có năm ngày nữa là hết hạn đấy.”
Còn có năm ngày là sẽ hết hạn, bị nàng nói cứ như còn có năm canh giờ là sẽ hết hạn ấy.
Tống Nam Thời: “Mau đi! Mau đi!”
Vân Chỉ Phong bất đắc dĩ xoay người.
Mới bước ra một bước, hắn đột nhiên dừng lại.
Hắn sờ sờ chuỗi ngọc bị hắn đặt ở trong ngực, quay đầu: “Tống Nam Thời...”
Tống Nam Thời ngẩng đầu: “Hả? Cái gì?” Vẻ mặt nàng mờ mịt.
Vân Chỉ Phong: “... Không có gì.”
Thôi! Lần này không quá thích hợp, lần sau lại tìm cơ hội tặng nàng vậy.
Hắn buông tay xuống.
Tống Nam Thời còn đang thúc giục hắn: “Mau đi! Mau đi!”
Vân Chỉ Phong không khỏi bật cười.
...
Mấy ngày nay Tống Nam Thời cẩn thận nghiên cứu quy tắc thi đấu, lúc này mới phát hiện, lần thi đấu này không phải bắt đầu đột ngột mà đã khua chiêng gõ mõ chuẩn bị từ khi bọn họ đi bí cảnh Bạch Ngô.
Chẳng qua sau khi Tống Nam Thời trở về thì chui luôn vào Tàng Thư Các nên sau khi ra mới phát hiện.
Thi đấu chia làm năm tổ, phân tổ từ Luyện Khí Kỳ đến Hóa Thần Kỳ đồng thời tiến hành, năm tổ lựa chọn ra quán quân.
Luyện Khí Kỳ đánh đấm vớ vẩn, không có khen thưởng gì, cho nên thật ra từ Trúc Cơ Kỳ đến Hóa Thần Kỳ mới là trọng điểm.
Hơn nữa có quy định thi đấu là sau khi các tổ quyết định ra quán quân, quán quân của cảnh giới dưới có thể khiêu chiến với quán quân ở cảnh giới liền trên. Nếu khiêu chiến thành công thì có thể đổi tiền thưởng của đối phương với mình.
Nói cách khác, nếu Tống Nam Thời lấy được quán quân Trúc Cơ Kỳ, nếu nàng cảm thấy mình làm được thì có thể khiêu chiến quán quân Kim Đan Kỳ. Một khi khiêu chiến thành công, nàng có thể lấy tiền thưởng của Kim Đan Kỳ, Kim Đan Kỳ lấy tiền thưởng của nàng.
Mà nếu Kim Đan Kỳ thật sự bị nàng khiêu chiến thành công, cho dù là vì rửa mối nhục xưa cũng sẽ tiếp tục khiêu chiến người phía trên mình.
Đây là lệ cũ của mỗi lần thi đấu tông môn.
Cho nên mỗi lần thi đấu tông môn quyết định ra năm quán quân còn chưa phải lúc náo nhiệt nhất. Náo nhiệt nhất chính là quán quân hỗn chiến sau khi quyết định ra quán quân.
Nhưng xưa nay cũng không mấy người có thể khiêu chiến thành công. Dẫu sao chênh lệch giữa các cảnh giới là tồn tại chân thật. Ngoài loại có bug Trúc Cơ Kỳ đánh Nguyên Anh Kỳ như Long Ngạo Thiên ra, nào có nhiều người bỏ qua tu vi cảnh giới nói giết ngược là giết ngược chứ.
Sau khi năm ngày báo danh chấm dứt, trước một ngày thi đấu bắt đầu, tất cả mọi người phải rút thăm quyết định thứ tự tỷ thí và số tổ.
Lúc rút thăm, mấy người Giang Tịch đều đi, thế Tống Nam Thời mới biết, lần này Lan Trạch Phong không ai thua kém, tất cả đều tham gia thi đấu.
Tống Nam Thời là Trúc Cơ Kỳ, Giang Tịch cùng Chư Tụ đều là Kim Đan Kỳ.
Tống Nam Thời vốn cho rằng Úc Tiêu Tiêu sẽ là Luyện Khí Kỳ, ai biết đi rút thăm, tiểu sư muội này mới thẹn thùng nói với những người khác, ngày hôm qua nàng không cẩn thận Trúc Cơ rồi, hiện tại là Trúc Cơ tầng hai, đã bị điều đến tổ Trúc Cơ.
Tống Nam Thời: “...”
Vừa không cẩn thận đã Trúc Cơ, đây là thực lực của nhân vật chính à?
Nhưng nếu Úc Tiêu Tiêu vẫn là Luyện Khí Kỳ thì còn có thể đại sát bốn phương ở tổ Luyện Khí Kỳ, cơ mà Trúc Cơ tầng hai ở tổ Trúc Cơ Kỳ lại không được coi vào đâu cả.
Lúc rút thăm, người Trúc Cơ Kỳ đông nhất, càng lên cao lại càng ít.
Cho nên chờ khi bên Giang Tịch bốc thăm xong, bên Tống Nam Thời còn đang xếp hàng.
Khi đến lượt, hai người cùng nhau rút thăm.
Úc Tiêu Tiêu rút được tổ 32, không cao không thấp, khá hoàn mỹ.
Tống Nam Thời mở ra lá thăm của mình.
Tổ 151.
Mở ngoặc, tổ cuối cùng, đóng ngoặc.
Tống Nam Thời: “...”
Cái số này, thật đúng là không bất ngờ tí gì.
Các nàng từ trong hàng đi ra ngoài, Tống Nam Thời tinh mắt thấy được Vân Chỉ Phong.
Nàng vội vàng vẫy tay: “Vân Chỉ Phong, ngươi ở tổ mấy!”
Vân Chỉ Phong cho nàng nhìn lá thăm của mình.
Hóa Thần Kỳ, tổ đầu tiên.
Tống Nam Thời: “...”
Đây là hai cực nam bắc gì đấy!
Vân Chỉ Phong còn nói: “Tổ số 1, ngươi thì sao?”
Tống Nam Thời lạnh tanh: “Ta ở tổ cuối cùng.”
Hai người đều câm nín.
Chư Tụ lại ở bên cạnh dùng ánh mắt sáng quắc nhìn bọn họ.
Một người tổ đầu tiên, một người tổ cuối cùng, bọn họ thế mà rút thăm cũng xứng đôi như vậy!
Bọn họ thật sự làm ta khóc chết mất!
Chư Tụ rơi vào tự tưởng tượng, Giang Tịch gãi đầu, hỏi: “Nhị sư muội lại làm sao thế?”
Liễu lão nhân nhìn thoáng qua, ha ha nói: “Phát bệnh đấy, ngươi mặc kệ nàng.”
...
Đến ngày hôm sau, Tống Nam Thời ở tổ số một từ dưới đếm lên nên đi xem Vân Chỉ Phong ở tổ số 1 Hóa Thần Kỳ thi đấu trước.
Nàng vừa đến, Vân Chỉ Phong còn đang ở trên lôi đài chờ nghe quy tắc. Tống Nam Thời thấy ở dưới lôi đài vậy mà mở cá cược.
Đối thủ của Vân Chỉ Phong là một sư huynh Kiếm tu nội môn không phải đệ tử thân truyền. Nói là sư huynh, thật ra lớn hơn Tống Nam Thời gần 200 tuổi, nhưng ở Tu Chân Giới vẫn có thể nói một câu thanh niên tài tuấn.
Hắn ta có nhân duyên cực tốt ở Vô Lượng Tông, cho nên cũng rất hấp dẫn, tỉ lệ cược rất thấp. Nhưng Vân Chỉ Phong lại khác, không ai quen biết hắn, tỉ lệ cược của hắn cao hơn vị sư huynh kia gấp ba lần.
Nhưng không có mấy người đặt cho hắn.
Tống Nam Thời đắn đo một lát, vì làm số người đặt cho Vân Chỉ Phong không quá khó coi, cũng vì xem có thể kiếm thêm một khoản không, nàng cắn chặt răng, đặt cho Vân Chỉ Phong một trăm linh thạch.
Đặt xong, trái tim nàng đều co rút.
Nói thật, nàng cũng không xác định Vân Chỉ Phong có thể thắng hay không. Một trăm linh thạch này thật sự biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn tình chiến hữu sống chết của nàng với Vân Chỉ Phong!
Nàng thậm chí chạy đến bên lôi đài, nhỏ giọng nói: “Vân Chỉ Phong!”
Nàng cho rằng hắn không nghe được, ai biết hắn thật sự quay đầu sang.
Bên hông hắn có thêm một cái ngọc bội, tám phần là pháp khí mà hắn nói.
Hắn hỏi: “Sao thế?”
Tống Nam Thời hạ giọng: “Ta cược cho ngươi một trăm linh thạch, ngươi nhất định không thể thua.”
Vân Chỉ Phong dường như bật cười một cái.
Sau đó hắn nói: “Chờ ta thắng thì theo quy củ cũ.”
Quy củ cũ của bọn họ là chia một nửa.
Tống Nam Thời khiếp sợ!
Cái này mà cũng quy củ cũ á!
Nàng đang muốn cãi lại thì thấy Vân Chỉ Phong đã đứng dậy, đi sang nghe quy tắc.
Tống Nam Thời lạnh lùng quay về.
Lại đi xem số người đặt cược, nàng phát hiện lại có thêm người cược cho Vân Chỉ Phong.
Sau đó bên tai có người nói: “Ngươi cược cho hắn à?”
Tống Nam Thời quay đầu, thấy được một tu sĩ mày kiếm mắt sáng, diện mạo khá tuấn tú, nhưng khí chất cực kỳ hung hãn.
Tống Nam Thời cảm thấy khí chất hung hãn của hắn có lẽ đến từ trường đao bên hông hắn.
Đao tu rất hiếm.
Tống Nam Thời theo bản năng nghĩ đến Thẩm gia dùng đao ở Trung Châu.
Nàng vô thức hỏi: “Ngươi là?”
Đao tu trả lời: “Diệp Lê Châu.”
Họ Diệp, không phải họ Thẩm.
Tống Nam Thời hỏi: “Ngươi cược cho Vân Chỉ Phong?”
Diệp Lê Châu lời ít ý nhiều: “Ừ.”
Tống Nam Thời không khỏi cũng ít lời theo hắn: “Vì sao?”
Diệp Lê Châu nghiêm túc ngẫm nghĩ: “Một loại cảm giác.”
Diệp Lê Châu nghiêm túc nói: “Hắn rất mạnh.”
Hai người cùng nhau nhìn Vân Chỉ Phong trên lôi đài.
Tống Nam Thời hỏi: “Ngươi cũng tham gia thi đấu à?”
Diệp Lê Châu: “Đúng vậy.”
Tống Nam Thời: “Ngươi không phải tu sĩ Vô Lượng Tông?”
Diệp Lê Châu: “Đúng vậy.”
Tống Nam Thời: “Ngươi ở tổ nào?”
Diệp Lê Châu: “Kim Đan.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng cảm thấy nói chuyện với người này thật lao lực, từng chữ từng chữ nhảy ra, sắp hết cả hơi rồi.
Nàng không khỏi nói: “Các ngươi chơi đao chơi kiếm đều ít nói thế à? Đây là tính cách quần thể hả?”
Diệp Lê Châu: “Không.”
Hắn dừng một chút, nói một câu dài nhất: “Nước ở Vô Lượng Tông các ngươi quá đắt, ta sợ nói nhiều khát nước.”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng đột nhiên cảm thấy vị Diệp huynh trước mắt đây hết sức thân thiết.



Loading...