Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính
Chương 42:
Ông chủ cũng rất uyển chuyển mà tỏ vẻ không được, nhưng ông ta có thể hỗ trợ đề cử bất động sản thích hợp, báo tên của ông ta giảm giá còn 99%.
Tống Nam Thời: “...”
Nàng cảm thấy hôm nay mình có may mắn, nhưng không nhiều lắm, vẫn nhân lúc còn sớm trở về, đừng ra cửa lắc lư.
Nàng xoay người lại trở về tông môn.
Trên Lan Trạch Phong, rõ ràng tất cả mọi người ở đây, nhưng toàn bộ ngọn núi lại yên tĩnh đến tiếng chim kêu cũng không có.
Bởi vì từ trước đến nay sư tôn kia của nàng thích yên tĩnh, toàn bộ ngọn núi đã bị y vẽ ra trận pháp xua đuổi, chim chóc thú rừng đều không thể đến gần.
Nàng vốn cũng đã quen với việc này.
Nhưng giờ phút này nàng đứng ở chân núi, lại đột nhiên cảm thấy còn không bằng lúc bị đám nhân vật chính kia làm ầm ĩ không được yên bình.
Nàng lắc đầu, nhấc chân lên núi. Lên đến nửa đường, nàng lại nhìn thấy Giang Tịch, vốn nên về động phủ của mình rồi, đang ngồi xổm cách không xa động phủ của sư tôn, một đôi mắt nhìn chằm chằm về phía động phủ. Vẻ mặt hắn lúc thì nghiêm túc, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ phong phú.
Vừa thấy đã biết là ngu rồi.
Khóe môi Tống Nam Thời lại không khỏi lộ ra một nụ cười đến chính nàng cũng không phát hiện, rất nhanh lại biến mất.
Nàng đi sang, nói: “Huynh ngồi xổm ở đây làm gì?”
Giang Tịch bị dọa đến suýt nữa rút kiếm ngay tại chỗ.
Nhìn thấy Tống Nam Thời, hắn lại khẽ thở phào, ấp úng nói: “Chờ nhị sư muội ra.”
Chư Tụ vào động phủ của sư tôn, trong mắt hắn như là vào đầm rồng hang hổ.
Tống Nam Thời liếc mắt một cái đã biết hắn suy nghĩ gì.
Nàng phất tay, giọng điệu chắc chắn: “Sư tỷ sẽ không có việc gì. Nếu huynh không yên tâm thì cứ chờ mà xem.”
Nàng không ngừng bước chân lập tức trở về động phủ của mình, dáng vẻ tuyệt tình không có tí tình đồng môn nào.
Giang Tịch lại không kiềm được mà nhẹ nhàng thở ra, nói: “Thật tốt quá! Nhị sư muội không có việc gì.”
Liễu lão nhân ở bên không khỏi hỏi: “Tống Nam Thời nói không có việc gì thì không có việc gì à? Lúc ở bên ngoài, ngươi cũng không dễ nói chuyện như vậy. Biến thành đồ ngốc bạch ngọt từ khi nào thế?”
Từ “Ngốc bạch ngọt” này là ông ấy nghe Tống Nam Thời nói.
Giang Tịch lại tỏ vẻ đương nhiên: “Những người đó là những người đó, tam sư muội là tam sư muội.”
Liễu lão nhân một châm thấy máu: “Bởi vì đầu óc con nhóc Tống Nam Thời kia dùng tốt hơn ngươi phải không?”
Giang Tịch cười xấu hổ.
Tống Nam Thời ngủ một giấc từ tối đến giữa trưa. Chờ nàng dậy, toàn bộ Lan Trạch Phong chính thức không còn một ai, cũng không biết đi làm gì hết rồi.
Tống Nam Thời xem xét một vòng không thấy người thì lập tức xuống núi đi trấn Tiên Duyên.
Nàng phải tìm cho cái phiếu mua hàng quỷ sứ này một người coi tiền như rác... Không phải, chủ nhân thích hợp.
Vừa hay, nàng mới vừa vào trấn, “coi tiền như rác” đã xuất hiện ở trước mặt nàng.
Trên đường chợ ồn ào nhốn nháo, Vân Chỉ Phong ôm cánh tay ngồi ở bên quầy hàng của mình, trước mặt đặt đều là linh dược, linh thực và máu thịt yêu thú linh tinh vụn vặt mà bọn họ tìm được ở bí cảnh.
Hắn vẫn trưng khuôn mặt lạnh lùng ngầu lòi, nhắm mắt lại chợp mắt, ra vẻ cao quý lạnh lùng ngươi mua thì mua không mua thì thôi.
Nhưng lần này thứ hắn đưa ra cũng không phải là dã thú bình thường có thể so sánh. Khuôn mặt lạnh lùng cao quý của hắn cũng không ngăn cản sự nhiệt tình của mọi người, quầy hàng hết người này đến người kia tới, khách hàng chưa vắng tí nào.
Mà so với thái độ “Ngươi không mua thì đi” khi buôn bán trước kia, bây giờ Vân Chỉ Phong cũng có thể gọi là nhanh chóng trưởng thành.
Hắn trực tiếp ghi giá lên mỗi món đồ, lại dựng cái bảng “Xin miễn trả giá”, có thể nói là khá biết mình biết ta. Hắn biết mình há mồm nói giá với người ta sẽ tạo thành hậu quả thế nào, đơn giản dứt khoát giải quyết ngọn nguồn.
Con lừa kia của hắn vậy mà chưa bị hắn vứt đi, đứng ở bên cạnh hắn phe phẩy đuôi, đang lén lút muốn nhân lúc chủ nhân không chú ý ăn vụng một cây linh thảo. Nhưng đầu nó còn chưa dò đến, Vân Chỉ Phong vẫn luôn nhắm mắt đã nâng tay lên, trường kiếm chắn bên miệng con lừa.
Con lừa hậm hực quay đầu.
Tống Nam Thời bên xem hăng say, chờ người ở chỗ sạp Vân Chỉ Phong đi gần hết rồi, lúc này mới sang, nhiệt tình chào hỏi: “Vân huynh!”
Vân Chỉ Phong vừa nghe thấy hai chữ “Vân huynh” thì khựng lại, không khỏi âm thầm đề cao cảnh giác.
Hắn yên lặng ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở trên người Tống Nam Thời không chút khách khí ngồi ở bên cạnh hắn.
Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Tìm ta có chuyện gì?”
Lúc này Tống Nam Thời đang lặng lẽ nhìn quần áo trên người hắn, thấy hắn đã thay bộ quần áo “vừa người” mà hai người cùng mua kia, trong lòng còn không khỏi tiếc nuối.
Nghe hắn hỏi như vậy, Tống Nam Thời lập tức lời lẽ chính nghĩa nói: “Đương nhiên là một ngày không thấy Vân huynh, hết sức nhung nhớ.”
Vân Chỉ Phong không khỏi nghĩ chắc chắn Tống Nam Thời không phát hiện, lúc trong lòng nàng có ý đồ xấu hoặc có việc muốn cầu hắn, há mồm đều là Vân huynh.
Những lúc khác đều là Vân Chỉ Phong.
Hắn nói thẳng: “Ngươi không nói thì ta thu quán đi đây.”
Tống Nam Thời nghe vậy “Bộp” một tiếng vỗ tờ phiếu mua hàng có giá trị 50 linh thạch kia vào trước mặt Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong nhìn sang, khựng lại.
Hắn im hơi lặng tiếng: “Ngươi muốn...”
Tống Nam Thời ra vẻ cho ngươi được lời: “Giảm nửa giá, bán cho ngươi.”
Vân Chỉ Phong: “... Ta không mua nhà.”
Tống Nam Thời: “Bây giờ không mua sau này vẫn sẽ phải mua.”
Vân Chỉ Phong: “Về sau ta cũng sẽ không mua.”
Tống Nam Thời: “Vậy có thể giữ lại cho con cháu mua.”
Mắt thấy đến cả hậu thế của hắn mà nàng cũng đã sắp xếp xong rồi, Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, cảm thấy không nói thật không được.
Hắn vội vàng nói: “Ngươi biết giá nhà ở trấn Tiên Duyên là bao nhiêu không?”
Tống Nam Thời: “?”
Vân Chỉ Phong mỉm cười: “Ngươi ở Vô Lượng Tông hai trăm năm không ăn không uống, tiền tiêu hàng tháng hẳn là đủ mua một viện nhỏ.”
Tống Nam Thời: “...”
Cả người nàng đều đã tê rần.
Vì sao đều là tu chân, nàng vẫn phải suy xét giá nhà, vẫn không mua nổi nhà?
Vẻ mặt nàng xám xịt xoay người rời đi.
Vân Chỉ Phong vốn cho rằng Tống Nam Thời cứ thế bỏ cuộc, ai biết vừa chuyển mắt đã nhìn thấy nàng đang túm lấy một người qua đường vô tội đi ngang qua, cầm tờ phiếu mua hàng kia của nàng phe phẩy.
Sau đó hắn trơ mắt nhìn nàng thật sự lấy giá 30 linh thạch lừa dối nhét tờ phiếu mua hàng cho người qua đường kia.
Người qua đường cầm phiếu mua hàng vui vẻ sung sướng đi rồi, dáng vẻ như thấy mình thật sự chiếm hời lớn vậy.
Tống Nam Thời cầm 30 linh thạch, cũng cực kỳ vui vẻ.
Mọi người đều có tương lai tươi sáng.
Vân Chỉ Phong: “...”
Đúng là không hợp thói thường.
Tống Nam Thời nhướng mày cười với Vân Chỉ Phong, rụt rè nói: “Ta đi về trước đây.”
Vân Chỉ Phong nhìn bóng dáng của nàng cũng lộ ra vẻ đắc ý thì sửng sốt một lát, đột nhiên bật cười, dọn sạp cũng chuẩn bị đi.
Người bên cạnh hỏi hắn: “Ồ? Ngươi không bán à?”
Vân Chỉ Phong: “Không bán, chờ ngày mai.”
...
Sau khi Tống Nam Thời trở về thì biết được một tin.
Sư tôn Ân Bất Quy của bọn họ bế quan không hề báo trước, ngày xuất quan chưa biết. Toàn bộ Lan Trạch Phong, tạm thời giao cho nhị sư tỷ Chư Tụ xử lý.
Ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của Tống Nam Thời có phải đêm qua nhị sư tỷ đàm phán thất bại với Ân Bất Quy mà giết người ngay tại chỗ, mà nay làm ra cái cớ như vậy để giấu tai mắt người đời không.
Sau đó nàng vội vàng ngăn suy nghĩ đáng sợ của mình lại.
Không, không, không! Nhị sư tỷ là nữ chính của theo đuổi lại trả giá đắt, chứ không phải bị cáo Trương Tam trong chương trình phá án (*) gì cả.
(*) Vụ án này đã được đưa vào "Thư viện vụ án xuất sắc của Ting Cube", số 16 năm 2023.
Xác định sư tôn kia của mình hẳn là còn tung tăng nhảy nhót, Tống Nam Thời không tiếp tục quan tâm nữa. Nàng nghe được hiện tại sư tỷ đang bị Chưởng môn gọi đi dò hỏi thì quay đầu chui vào Tàng Thư Các của tông môn.
Nàng bắt đầu tìm ghi chép của tông môn về Thẩm gia Trung Châu.
Vân Chỉ Phong nói một câu khá đúng. Thẩm gia trên giấy nợ kia của nàng hưng thịnh vào hơn một ngàn năm trước, tông môn bọn họ cũng thành lập vào hơn một ngàn năm trước. Nếu Thẩm gia thật sự hưng thịnh đến nhắc tới Thẩm gia thì cũng chỉ có thể nghĩ đến một Thẩm gia ở toàn bộ Trung Châu, như vậy năm đó Vô Lượng Tông mới thành lập thế lực còn nhỏ yếu không có khả năng không cẩn thận đối đãi.
Nàng trực tiếp lấy ra ghi chép lịch sử các đời tông môn, bắt đầu tra từ đầu.
Lật suốt một ngày, rốt cuộc nàng thấy được bóng dáng Thẩm gia ở trên ghi chép lịch sử tông môn vào 1300 năm trước.
Ngón tay Tống Nam Thời dừng ở hàng chữ kia, lẩm bẩm: “Tháng ba năm đó, thiếu chủ Thẩm gia Trung Châu tự đến Vô Lượng Tông, Chưởng môn tự mình gặp, cùng nhau thông thương.”
Xưng hô giống với trên giấy nợ kia, cũng là Thẩm gia Trung Châu.
Tống Nam Thời gần như có thể xác định, Thẩm gia Trung Châu ở 1300 năm trước này chính là nhà “coi tiền như rác” cho vị tiền bối kia thiếu tiền ở trên giấy nợ.
Có mục tiêu cụ thể, tiếp theo dễ tra hơn nhiều.
Tống Nam Thời chuyên môn lật xem thư tịch và lịch sử tông môn vào khoảng 1300 năm trước, đưa ra được tổng kết đại khái về Thẩm gia từ nhiều dữ liệu.
Hơn một ngàn năm trước, Thẩm gia ở Trung Châu một nhà độc đại, nổi bật vô song.
Hơn nữa Thẩm gia dùng đao, cả nhà là Đao tu, trong đó thiên tài nhiều như sao trời. Thậm chí lúc ấy một lần ép bên Kiếm tu của Tu Chân Giới lúc bấy giờ thấp hơn một cái đầu.
Sau đó...
Không có sau đó nữa.
Trong ghi chép của tông môn, 1300 năm trước mới thấy bóng dáng của Thẩm gia này, nhưng ở một ngàn năm trước lại dần dần giảm bớt. Mãi cho đến hơn 900 năm trước, Thẩm gia không còn tí tung tích nào trong ghi chép của tông môn nữa.
Trong ghi chép lịch sử tông môn Vô Lượng Tông tất nhiên sẽ không dụng tâm ghi nhớ tường tận Thẩm gia ra sao. Tống Nam Thời chỉ có thể nhặt ra trong đó, từ 1300 năm trước đến hơn 900 năm trước, trong 400 năm này, Thẩm gia nhanh chóng xuống dốc.
400 năm, đối với một gia tộc hoặc là tông môn mà nói thật sự được coi như quá nhanh chóng.
Tống Nam Thời không hiểu được.
Bốn trăm, năm trăm tuổi đối với một vài tu sĩ tu vi cao thì chính là lúc trẻ trung khoẻ mạnh. Ban đầu tông môn có ghi chép về Thẩm gia còn thiên tài nhiều như sao trời. Qua 400 năm, bọn họ còn xa chưa đến thời kỳ tuổi già, sao lại nhanh chóng xuống dốc?
Chẳng lẽ trong 400 năm này, những thiên tài đó đều chết sạch à?
Thôi! Dù sao việc của nàng chỉ là trả tiền cho cái nhà “coi tiền như rác” này, cũng không liên quan chuyện của nàng.
Tống Nam Thời bắt được một chỗ trọng điểm.
Thẩm gia, dùng đao.
Nàng lại tra xét mấy Thẩm gia hiện giờ còn ở Trung Châu có dùng đao hay không.
Sau đó nàng phát hiện, không có Thẩm gia nào dùng đao cả.
Tống Nam Thời im lặng một lát, bỏ Thẩm gia ra khỏi đầu, đi luôn.
Không phải là nàng không muốn trả tiền, nàng đã rất cố gắng tra xét.
Nhưng đã đến loại tình trạng này, vậy tám phần Thẩm gia kia đã thật sự không còn.
Ừm, tùy duyên đi. Bước chân Tống Nam Thời nhẹ nhàng.
Trước khi ra khỏi Tàng Thư Các, nàng hơi khựng lại, xoay người về, nhìn trái nhìn phải thấy không có ai, lại lén lút tra xét tin tức có liên quan đến Sư lão đầu.
Nhưng những tin tức nàng tra được thì gần như mọi người đều biết.
Sư Ngã, 600 năm trước tiến vào Vô Lượng Tông, một tay sáng lập Huyền Thông Phong, trong lúc đó nhận mười ba đồ đệ, tất cả chết hết.
Tống Nam Thời buông ghi chép về Sư lão đầu trong ghi chép lịch sử tông môn ra, thầm than một tiếng, xoay người rời khỏi Tàng Thư Các.
Nàng ở Tàng Thư Các suốt hai ngày hai đêm. Sau khi đi ra, nàng lại suýt nữa cảm thấy trời cũng đổi rồi.
Toàn bộ tông môn trở nên bận rộn một cách không thể hiểu được. Người Chấp Pháp Đường càng tăng mạnh tuần tra, Tống Nam Thời đi ra một đoạn là có thể nhìn thấy một đám đệ tử Chấp Pháp Đường, như đã ra xảy ra việc lớn gì.
Hơn nữa trong tông môn còn nhiều gương mặt lạ, cũng không biết là đệ tử ngoại môn mới đến hay là có người tông môn khác lại tới giao lưu.
Chờ Tống Nam Thời về tới Lan Trạch Phong, lúc này nàng mới phát hiện đúng là có chuyện lớn.
Chư Tụ đặt một tờ cùng loại với đăng ký báo danh ở trước mặt nàng, hỏi: “Tam sư muội, muội muốn tham gia không?”
Tống Nam Thời cúi đầu nhìn.
Danh sách đệ tử Trúc Cơ Kỳ trở lên đăng ký thi đấu tông môn.
Tống Nam Thời tính thời gian, hiểu ra.
Thi đấu tông môn ba năm một lần, đây là lại đến thời gian thi đấu tông môn.
Lần trước thi đấu tông môn, Tống Nam Thời mới mười bốn, ở Luyện Khí Kỳ, còn là một Quẻ sư được xưng gà yếu.
Nàng cũng có lòng phấn đấu, muốn tham gia một chút thử xem nước nông sâu. Ai biết vừa giao tờ đăng ký lên đã bị một sư thúc phụ trách việc này khuyên quay về.
Ông ấy nói cực kỳ đường hoàng. Tống Nam Thời tổng kết một chút, người ta cảm thấy sư tôn sư huynh Lan Trạch Phong nhà nàng đều không ở đó, ông ấy sợ một đứa gà yếu như Tống Nam Thời bị người ta đánh chết ở trên lôi đài, không gánh nổi trách nhiệm này.
Thật là rõ ràng trước mắt.
Tống Nam Thời thổn thức trong chốc lát, lại nhìn về phía danh sách báo danh trước mặt, quyết đoán từ chối.
Ba năm trước mình còn có tí tâm tư phấn đấu, nhưng hiện tại...
Nàng muốn nhân cơ hội kiếm nhiều tiền một tí.
Chư Tụ thấy nàng từ chối dứt khoát thì hơi thất vọng.
Nàng ấy vừa thu tờ đăng ký báo danh vừa nói: “Tỷ còn tưởng lần thi đấu tông môn này, tốt xấu gì có thể lấy phần thưởng quán quân Trúc Cơ Kỳ đấy. Nhưng nếu sư muội không có hứng thú này...”
Tống Nam Thời nhanh nhẹn đè tờ báo danh lại.
Chư Tụ: “???”
Ánh mắt Tống Nam Thời sáng quắc: “Nói tỉ mỉ.”
Chư Tụ: “Hả?”
Tống Nam Thời: “Phần thưởng.”
Trước kia nàng tham gia thi đấu tông môn, vì chính thứ gọi là tên tuổi, nhưng chưa từng nghe nói còn có phần thưởng gì khác.
Chư Tụ mờ mịt một lát, nói: “Ồ! Năm nay thí điểm cải cách mới, nói là muốn cổ vũ hứng thú học tập của mọi người, cho nên mỗi một giai đoạn đều có khen thưởng. Trúc Cơ Kỳ khen thưởng một ngàn linh thạch, lên mỗi một bậc cảnh giới lớn sẽ thêm một ngàn linh thạch...”
Tống Nam Thời nhanh chóng bắt đầu làm phép cộng trừ.
Có thể tham gia thi đấu là từ Luyện Khí Kỳ đến Hóa Thần Kỳ.
Trúc Cơ Kỳ một ngàn, vậy Hóa Thần là bốn ngàn.
Chỉ ít hơn khoản nợ trên giấy của nàng có một ngàn.
Tống Nam Thời hít sâu một hơi.
Lúc này, Chư Tụ còn nói: “... Khen thưởng không nhiều, nhưng được tác dụng khích lệ. Chưởng môn nói những năm gần đây Vô Lượng Tông nổi danh vì rất nhiều đệ tử bị mệt mỏi với danh tiếng, ngược lại lơ là việc tu luyện, cho nên mới nghĩ ra cách này.”
Khen thưởng không nhiều...
Tống Nam Thời lại lần nữa hít sâu, sau đó mỉm cười, chậm rãi kéo tờ đăng ký kia về phía mình.
Nàng nói: “Sư tỷ, muội đột nhiên hết sức có hứng thú với thi đấu tông môn. Nếu Chưởng môn muốn cải cách, thân là đệ tử thân truyền, chúng ta tất nhiên phải làm tấm gương sáng!”
“Muội tham gia!”
Nàng lập tức nâng bút, bắt đầu soạt soạt soạt điền tờ khai.
Chư Tụ: “...”
Nàng ấy vẫn cảm thấy với sư muội hình như khích lệ là ở trên linh thạch.
Nàng ấy ngẫm nghĩ, không nhịn được khuyên nhủ: “Nhưng mà sư muội, Chưởng môn vì làm đệ tử tông môn có cảm giác nguy cơ, lần này thi đấu tông môn không chỉ có người Vô Lượng Tông có thể tham gia. Tông môn khác và tán tu trấn Tiên Duyên cũng có thể báo danh, áp lực cạnh tranh rất lớn. Chưởng môn đã lên tiếng, nếu ai mà để người ngoài ở cảnh giới nào đoạt quán quân, cho mọi người đẹp mặt...”
Tống Nam Thời vung bút lên: “Như vậy chẳng phải muội càng nên tham gia à!”
Nàng nhanh chóng điền xong tờ báo danh, trịnh trọng đặt ở trong tay Chư Tụ, nói: “Lần này, nhờ sư tỷ.”
Chư Tụ theo bản năng cầm tờ báo danh nhìn.
Tên họ: Tống Nam Thời.
Chức nghiệp: Quẻ sư.
Nơi ở: Lan Trạch Phong.
Tu vi: Trúc Cơ.
Mục tiêu: Một đêm phất lên.
Sở trường đặc biệt: Cực kỳ nghèo.
Chư Tụ: “...”
Nàng ấy suy yếu nói: “Sư muội, là mục tiêu thi đấu và sở trường chiến đấu đặc biệt.”
Tống Nam Thời nói có sách mách có chứng: “Vậy không điền sai mà!”
Mục tiêu thi đấu chính là một đêm phất lên, mà cực kỳ nghèo, chính là động lực bất khuất cho một đêm phất lên của nàng.
...
Trấn Tiên Duyên.
Vân Chỉ Phong cũng nghe được tin lần này thi đấu tông môn, Vô Lượng Tông cho phép người ngoài tham gia.
Toàn bộ trấn Tiên Duyên thảo luận ồn ào ầm ĩ, tất cả mọi người muốn thử vận may, nhưng Vân Chỉ Phong lại không có suy nghĩ này.
Bởi vì hiện tại hắn có chuyện càng quan trọng hơn.
Bây giờ tu vi của hắn miễn cưỡng có thể khôi phục đến Hóa Thần Kỳ, nhưng thương thế còn đó, dựa vào huyết ngọc có thể trong thời gian ngắn bùng nổ nhưng không thể duy trì liên tục.
Cho nên hắn vẫn phải tránh Vân gia.
Vân gia có thể dựa vào linh lực dao động của hắn để truy tìm tung tích của hắn. Hiện giờ hắn có thể dựa vào tường gió của Tống Nam Thời ngăn cách linh lực, nhưng không thể dựa mãi vào nàng.
Lúc hắn mới bắt đầu chạy trốn đến trấn Tiên Duyên thì vẫn luôn tìm kiếm pháp khí có thể ngăn cách linh lực.
Mà nay, rốt cuộc hắn đã có tin về Luyện Khí sư có thể luyện chế ra pháp khí này.
Cùng ngày, Vân Chỉ Phong đi bái phỏng Luyện Khí sư đang ở tạm trấn Tiên Duyên.
Luyện Khí sư rất dễ nói chuyện, nói có thể bán cho hắn luôn.
Vân Chỉ Phong cảm thấy lần này ổn rồi.
Hắn đang muốn nói cảm ơn, lại nghe Luyện Khí sư kia nói tiếp: “Cũng không đắt lắm. Ta thấy ngươi hợp mắt, trả 3000 linh thạch là được.”
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Có thể rẻ hơn tí không?”
Lần đầu tiên Luyện Khí sư bị người ta mặc cả ngây ra.
Ông ta nói theo bản năng: “Ngươi, ngươi đây là...”
Vân Chỉ Phong: “Mặc cả.”
Luyện Khí sư: “...”
Ngay sau đó, hắn bị người ta tống ra ngoài.
Luyện Khí sư nói thẳng đồ của ông ta không cho mặc cả, bảo hắn đủ tiền lại đến.
Vân Chỉ Phong đứng ở cửa nhà Luyện Khí sư, im lặng thật lâu.
Sau đó hắn nghe được hai người đi ngang qua nói tin tức thi đấu ở Vô Lượng Tông.
Vân Chỉ Phong không cảm thấy quá hứng thú.
Mãi đến khi hắn nghe được một người trong đó nói: “Nghe nói Trúc Cơ Kỳ có hẳn một ngàn tiền thưởng. Hơn nữa cứ lên một cảnh giới thì tiền thưởng sẽ thêm một ngàn.”
Vân Chỉ Phong nhanh chóng cộng trừ.
Trúc Cơ Kỳ 1000.
Hóa Thần Kỳ 4000.
Pháp khí ngăn cách linh lực 3000.
Hắn còn có thể dư lại một ngàn.
Vân Chỉ Phong: “!”
Hắn cảm thấy hắn có hứng thú.
Hắn lập tức muốn đi báo danh, nhưng chưa đi được hai bước, hắn lại nghĩ tới một vấn đề.
Hắn tham gia cuộc thi này là vì mua pháp khí.
Hắn mua pháp khí là vì ngăn cách linh lực.
Nhưng hiện tại trong tay hắn chưa có pháp khí, tham gia thi đấu sẽ lộ linh lực, đưa Vân gia tới.
Nhưng hắn không tham gia thi đấu thì không mua nổi pháp khí.
Hắn không mua nổi pháp khí thì sẽ không có cách nào ngăn cách linh lực.
Vân Chỉ Phong: “...”
Vòng tuần hoàn chết chóc.
Hắn đứng ngây như phỗng ở cửa nhà Luyện Khí sư, mặt lạnh tanh suy nghĩ thật lâu sau đó xoay người lại gõ cửa nhà Luyện Khí sư.
Luyện Khí sư mở cửa: “Thế nào? Nhanh thế đã có tiền rồi à.”
Vân Chỉ Phong đương nhiên không có.
Nhưng hắn nói: “Đại sư có thể cho ta mượn pháp khí dùng trước được không? Chờ ta tham gia thi đấu tông môn Vô Lượng Tông thắng được 4000 linh thạch sẽ trả lại cho...”
“Rầm”!
Cửa lớn suýt nữa đập vào mặt Vân Chỉ Phong.
Luyện Khí sư ở trong cửa chửi ầm lên: “Muốn tay không bắt sói à? Ngươi cho rằng ta dễ lừa?!”
Vân Chỉ Phong: “...”
Trên đường trở về, rõ ràng hắn từng thấy Giang Tịch dùng phương pháp giống vậy mượn đồ.
Nhưng vì sao đến lượt hắn lại không được?
Mặt Vân Chỉ Phong đầy khó hiểu.