Xuyên Đến Mạt Thế, Từ Chối Làm Bia Đỡ Đạn
Chương 90: Muội muội giả
Nàng vừa rồi có thể cảm nhận được, Bạch Lộ đang một mực cố gắng nén thống khổ, nàng tổn thương không hề nhẹ, toàn bộ là nhờ ý chí mà ráng chống đỡ đến bây giờ.
Đáng tiếc trong đội bọn hắn không có dị năng giả hệ chữa trị, không có cách nào chữa trị cho Bạch Lộ.
Lúc nàng vừa đạt được không gian, có thử qua nước suối trước nhà tranh, chỉ là nước suối bình thường không phải linh tuyền như nàng nghĩ.
Nàng bình thường rửa rau nấu cơm, dùng đều nước suối trong hồ, cũng không thấy có thêm bất cứ công hiệu gì.
Bên trong không gian đại khái đáng giá nhất chính là cây táo hồng kia, ngoại trừ bánh nhân đậu đã từng ăn ra, nàng cho tới bây giờ vẫn chưa có đưa cho ai khác nếm thử.
Bản thân nàng sau khi ăn quả táo hồng xong, ngoại trừ việc tăng thêm cho nàng dị năng ra, còn có thể giúp nàng trong nháy mắt khôi phục toàn bộ năng lượng, bao gồm cả những vết thương do lúc đánh nhau tạo thành, tất cả đều có thể khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Không biết nếu nàng đưa cho người khác ăn, sẽ có hiệu quả gì không?
Nàng hái quả táo hồng xuống, dùng dị năng để ép nước quả táo, làm thành nước ép táo đựng trong một cái ly.
Lần nữa quay trở lại chỗ Bạch Lộ.
Nàng đưa nước ép táo cho Bạch Lộ uống, nhìn thấy nàng uống xong cũng không vội rời đi, hỏi nàng: "Ngươi bây giờ cảm giác thế nào?"
Bạch Lộ nghi ngờ nói: "Uống rất ngon nha, uống xong hình như cũng không có cảm giác gì."
Bạch Trà Trà nhíu mày, cũng không hỏi nhiều nữa: "Ta đi đây, ngươi cũng nhanh nghỉ ngơi cho mau khoẻ."
Nàng dự định sáng mai qua thăm rồi hỏi lại sau.
Có phải là do người khác dùng nên công hiệu quả táo hồng phát huy tác dụng chậm hơn hay không?
Bạch Trà Trà một mình về tới chỗ tránh nạn.
Nàng đem sự tình phát sinh trong đêm nay cùng việc muốn để Bạch Lộ thành thành viên trong đội ngũ, từ đầu chí cuối nói rõ ràng tường tận cùng Tống Yến và Mây Dịch.
Trong đội có thêm thành viên mới, hai người là đội viên cũ đương nhiên có quyền phản đối hay đồng ý.
Mây Dịch cao hứng nói: "Lại nhiều một thêm một muội muội, cái này rất tốt mà, hoan nghênh hoan nghênh."
Tống Yến dáng vẻ sao cũng được: "Ngươi cảm thấy được thì được."
Hôm sau trời vừa còn tờ mờ sáng.
Bạch Trà Trà ba người ngay cả cơm cũng chưa ăn, liền cùng Vương Nhạc và lão Dương bọn họ cáo biệt, dẫn đầu rời đi.
Ba người tiếp theo liền đi đón Bạch Lộ.
Bốn người cùng một chỗ ăn bữa sáng đầu tiên.
Đơn giản quen biết nhau một phen.
Bạch Lộ tại trong chỗ tránh nạn đã từng thấy qua Tống Yến cùng Mây Dịch, hiện tại không chỉ có biết tên của bọn hắn, còn biết hai người một cái là chuyên gia virus, một cái là nhà sinh vật học, nàng biểu thị kính nể.
Nhưng đối với nàng mà nói, càng quan trọng hơn, vẫn là Bạch Trà Trà.
"Hiện tại cảm giác thế nào?"
Bạch Trà Trà không quên hỏi lại một chút xem hiệu quả của quả táo hồng dùng trên thân người khác đến cùng có hữu dụng hay không.
Bạch Lộ chi tiết nói: "Xác thực cảm giác tốt hơn nhiều, trên người bây giờ cũng không còn thấy đau, mà chút vết thương có m.á.u ứ đọng tối qua hôm nay đều nhạt nhoà, không thấy dấu vết, không tin ngươi nhìn xem."
Nàng duỗi cánh tay cùng chân ra cho Bạch Trà Trà nhìn một chút.
Thật sự nhìn thấy tất cả là đều tốt.
Bạch Trà Trà lập tức yên tâm, tâm lý nắm chắc.
Cùng một chỗ ăn xong điểm tâm, bốn người liền lái xe rời đi.
Bọn hắn muốn đổi sang địa phương nhiều Zombie hơn để đi đánh dã.
-
Chỗ tránh nạn.
Sáng sớm, vợ chồng Mạnh gia mong mỏi chờ Mạnh Lộ cùng lão Lý trở về.
Bọn hắn đương nhiên biết tối hôm qua hai người kia ra ngoài làm cái gì, bọn hắn cũng vui vẻ chờ bọn họ làm xong việc trở về đưa đồ ăn như đã nói trước cho mình.
Nhưng đợi đến lúc đội ngũ muốn lên đường, vẫn không có thấy người nào trở về.
Bọn hắn bắt đầu gấp gáp, liền nháo lên để Vương Nhạc cùng lão Dương phái người ta đi tìm nữ nhi bọn hắn cùng con rể.
Lãng phí thời gian một buổi sáng, cái gì cũng không có tìm tới.
Đội ngũ cuối cùng vẫn quyết định xuất phát.
Vợ chồng Mạnh gia hai người tưởng rằng lão Lý mang theo Mạnh Lộ chạy trốn, một đường hùng hùng hổ hổ bước đi.
Bọn hắn vĩnh viễn sẽ không biết, lão Lý đã bị Zombie ăn, đến hài cốt chắc cũng không còn.
- A Thị căn cứ.
Một chiếc máy bay trực thăng đáp xuống trong căn cứ.
Bước xuống là bốn vị khách nhân đến từ đế đô.
Ba nam một nữ.
Nam nhân cầm đầu là một đầu tóc ngắn bạch kim, từng tia từng sợi ngổn ngang trên trán, hơi che khuất mặt mày, làn da trắng như tuyết, giương lên bờ môi huyết hồng mị hoặc, lại cứ để cho người ta cảm thấy rét lạnh từ bên trong, cảm giác sắc bén nguy hiểm.
Hai nam một nữ khác đi phía sau lưng hắn, từng người đều là khí vũ hiên ngang, tướng mạo bất phàm.
Tuấn nam tịnh nữ, chói lóa ánh mắt, cùng với phong cảnh trong căn cứ có chút không hợp nhau.
Bốn người là đại biểu đế đô căn cứ đến đây.
Lê Đại Nho trịnh trọng tiếp đãi bốn người này.
Phó căn cứ hiện tại là Hứa Tử Uyên cùng Lê Thư Nam cùng đi tiếp đãi.
Nam nhân tóc bạch kim sau khi nhìn thấy Hứa Tử Uyên, con mắt nhắm lại.
Giả bộ như tuỳ ý nhìn quanh, nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt, nhưng Hứa Tử Uyên nhạy cảm đã nhận ra, nam nhân này đối với hắn có chút địch ý không hiểu.
Hứa Tử Uyên vẻ mặt mơ hồ có chút không hiểu. Hắn xác định mình chưa từng gặp những người này, cũng không nhận biết bọn họ.
Nam nhân tóc bạch kim chính là phó căn cứ đế đô Nguyễn Đình Tu.
Hắn không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp nói thẳng ý đồ đến lần này của mình.
"Ta tới tìm muội muội ta, nàng ấy gọi là Bạch Trà Trà."
Lê Đại Nho vẻ mặt có chút hoang mang không hiểu, không biết Bạch Trà Trà là ai.
Hứa Tử Uyên cùng Lê Thư Nam đồng thời khẽ giật mình.
Hứa Tử Uyên hỏi: "Bạch Trà Trà không phải là cô nhi sao?"
Nguyễn Đình Tu hững hờ nhìn Hứa Tử Uyên một chút, cái nhìn này rất lạnh.
Hắn cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Hứa Tử Uyên, ngược lại hỏi: "Em gái ta Bạch Trà Trà có ở nơi này hay không? Hoặc là các ngươi có biết nàng đã đi nơi nào rồi?"
Lê Thư Nam lấy lại tinh thần, nói: "Trà Trà không ở nơi này, nàng rời đi được một khoảng thời gian rồi."
Nguyễn Đình Tu nhẹ nhàng lướt ánh mắt rơi vào trên người Lê Thư Nam: "Ngươi biết muội muội ta sao?"
Lê Thư Nam gật đầu: "Ta quả thật nhận biết một nữ hài gọi là Bạch Trà Trà, nàng từng cứu mạng ta, nhưng ta không biết nàng có phải là muội muội ngươi hay không."
Nguyễn Đình Tu trong lòng kích động không thôi, nhưng trên mặt lại tỏ ra rất bình tĩnh, không một chút biểu hiện nào, tỉnh táo hỏi: "Ngươi biết nàng đi nơi nào sao?"
Lê Thư Nam lần nữa gật đầu: "Lần chia tay cuối cùng, bọn hắn nói là muốn đi đế đô căn cứ."
"Bọn hắn? Ngoại trừ muội muội ta còn có ai đi chung với nàng?"
Nguyễn Đình Tu mi mắt cau lại, không biết người đi cùng muội muội hắn là người tốt hay xấu.
"Còn có một cái nam nhân gọi là Tống Yến."
Lê Thư Nam không có kể thêm Mây Dịch, trong căn cứ mọi người đều coi Mây Dịch là đã mất tích từ lâu, không biết được rằng Mây Dịch đã được cứu ra.
Người cũng đã rời đi khỏi A Thị căn cứ, Lê Thư Nam cảm thấy không cần thiết phải kể ra làm gì, phát sinh thêm nhiều chuyện không cần thiết. Nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Ngược lại Nguyễn Đình Tu nghe được cái tên Tống Yến, có chút ngoài ý muốn.
Trong lòng hắn nhất thời yên tâm hơn rất nhiều.
Nghĩ đến việc hắn đến đây, ngoại trừ tìm muội muội ruột của mình ra, còn có một chuyện khác muốn làm.
Bốn người trước ở tạm thời tại A Thị căn cứ.
Nguyễn Đình Tu thật ra là người trọng sinh, việc đầu tiên sau khi trọng sinh trở về là lập tức dẫn người đến A Thị căn cứ tìm muội muội.
Không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, không gặp được Bạch Trà Trà.
Nhưng cũng may mắn, thấy được em rể Hứa Tử Uyên kiếp trước.
Nếu Hứa Tử Uyên đã ở đây, như vậy muội muội giả của hắn kiếp trước Bạch Nhã Ý, nhất định cũng sẽ ở tại đây.
Hai người luôn luôn như hình với bóng, hôm nay lúc nhìn thấy Hứa Tử Uyên thời điểm, Bạch Nhã Ý vậy mà lại không ở cùng bên người, đúng thật là hiếm lạ.
Mặc dù hắn trùng sinh về trễ một bước, nhưng cũng may muội muội mình vẫn còn sống, thật tốt!
Vậy mà cùng với Tống Yến đã sớm mất tích kiếp trước cùng một chỗ.
Một đời này, quả nhiên cùng kiếp trước cho chút không giống nhau.
Nhưng mất đi, rốt cuộc cũng không về được!
Hiện tại muội muội bảo bối của hắn vậy mà đã trên đường đi đến đế đô căn cứ.
Đợi hắn xử lý xong xuôi sự tình Bạch Nhã Ý, liền trực tiếp đi về đế đô căn cứ chờ muội muội mình tìm tới cửa là được, thật tốt!
Một đời này, không thể tiếp tục sai lầm!