Trọng Sinh Chi Tiểu Gia Bất Tý Hậu
Chương 31: Gieo rắc phong tình
Chung Như Thủy cố gắng mở mắt, trước mặt xuất hiện một hình dáng mơ mơ hồ hồ, đường nét cũng nhu hòa như thanh âm...... Cảm giác được người nhẹ nhàng nâng dậy, sau đó một chất lỏng lạnh buốt chảy vào miệng hắn, cằm bị người nhấc lên, hắn không tự chủ được uống xuống. Đầu dần dần thanh tỉnh, mi mắt cũng không nặng như trước, Chung Như Thủy cảm thấy, tuy người vẫn mềm nhũn nhưng đã có một chút khí lực.
“Cảm thấy thế nào?” Người nọ nhẹ giọng ghé vào tai hắn nói. Tai Chung Như Thủy ngứa ngứa, có chút không quen, thoáng lui ra sau, người nọ cười khẽ.
Rốt cục Chung Như Thủy tỉnh táo lại trong tiếng cười đầy thiện ý, mở mắt ra thấy rõ người đang đỡ hắn, dùng sức chớp chớp mắt, cuối cùng không thể chấp nhận sự thực mà dụi dụi mắt.
“Chào~” Chung Như Thủy cười khổ lên tiếng chào hỏi, sau đó ảo não nói: “Sớm biết cuối cùng cũng rơi vào tay ngươi, ngày đó ta còn chạy làm gì!” Chung Như Thủy nhớ rõ hắn, chính là một trong hai nam tử muốn bắt mình ngày đó – Hàn Mộ.
Phong Hàn Mộ che miệng cười, Thuần Vu Lưu này so với Thuần Vu Lưu kia đáng yêu hơn nhiều. “Rất khó biết trước, đã đến đây, ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Lại nghỉ? Ngươi không sợ ta nghỉ ngơi liền không thấy tăm hơi?” Chung Như Thủy khiêu mi, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, hắn có thể thần không biết quỷ không hay bắt mình từ Khổ Trúc uyển, thì Phong Hàn Bích cũng có thể thần không biết quỷ không hay cứu mình ra.
“Ha ha ha,” Phong Hàn Mộ mỉm cười, “Nơi này của ta, không phải người thường có thể vào.”
“Chỉ cần không phải âm tào địa phủ, ta nghĩ chủ tử không phải người thường của ta có thể vào.” Chung Như Thủy kiêu ngạo cười, năng lực của Phong Hàn Bích, hắn rất rõ ràng.
“Ngươi thật khéo mồm khéo miệng, điểm ấy rất giống Thuần Vu Lưu.” Phong Hàn Mộ cười nói, bộ dáng kiêu ngạo của Chung Như Thủy khiến hắn có chút bất đắc dĩ. Chung Như Thủy sững sờ, Thuần Vu Lưu? Kéo khóe miệng, Chung Như Thủy nói: “Không phải giống, gia chính là hắn!”
“Ngươi nói dối!” Một thanh âm lạnh lẽo đột nhiên ngắt lời bọn họ, Chung Như Thủy cả kinh, trong phòng còn có người! Theo tiếng nhìn lại, quả nhiên là Khúc Dương Vũ. Hướng hắn nhếch miệng cười, lộ ra mười sáu chiếc răng trắng sáng sắc nhọn. Khúc Dương Vũ vô thức rụt cổ, nhưng vẫn xông lên phía trước, nổi giận đùng đùng đến trước mặt Chung Như Thủy gầm lên: “Lưu nhi của ta đâu thô bỉ như ngươi! Nói! Mục đích ngươi giả trang Lưu nhi của ta! Ngươi và Phong Hàn Bích có âm mưu gì!”
Chung Như Thủy bị hắn chất vấn liên tiếp, tức giận nói không ra lời, cái gì mà “Lưu nhi của ta” chứ? Thuần Vu Lưu sửa họ Khúc khi nào a! Cái gì mà giả trang? Thân thể mình vốn là Thuần Vu Lưu mà! Mục đích và âm mưu! Hắn tưởng hắn là tỷ phú Bill Gates chắc, nghĩ mọi người muốn cướp đoạt gia sản của hắn sao!
“Ha ha,” Chung Như Thủy quái gở cười hai tiếng, gia đâu phải người dễ bị ức hiếp! “Ngươi tưởng ngươi là ai mà gia phải chào hỏi ngươi? Tuy chuyện trước kia gia không nhớ được bao nhiêu nhưng chắc chắn không nhớ ngươi, ngươi bị quên lãng chỉ có thể trách lão nương không sinh ra ngươi đẹp như thiên tiên khiến người ta vừa thấy liền khó quên, trách cha ngươi không phải con cóc đem gien di truyền toàn thân lồi lõm để ngươi xấu xí kinh thiên động địa khiến người ta vừa gặp cả đời cũng không dám quên.” Chuyện dừng lại, ngón tay chỉ hướng Phong Hàn Mộ, “Nhìn tiểu suất ca họ Hàn bên cạnh ngươi, ta chỉ gặp qua hắn một lần liền cả đời khó quên, thật sự là chết cũng không quên, thành quỷ cũng không bỏ qua hắn! Muốn trách chỉ có thể trách ngươi không đến được cảnh giới!” (^_^ Như nhi, em thực ba xạo)
Khúc Dương Vũ và Phong Hàn Mộ sững sờ, sắc mặt Khúc Dương Vũ âm trầm khó coi, nhìn chằm chằm Chung Như Thủy, Phong Hàn Mộ lắc đầu bật cười, người này đang khen mình hay làm hại mình đây?
Phong Hàn Mộ giữ chặt Khúc Dương Vũ đang muốn giết người, cười với Chung Như Thủy: “Nếu ngươi là Thuần Vu Lưu, ngươi có biết muội muội và đệ đệ của ngươi ở đâu không? Nếu ngươi là thật, chắc chắc ngươi biết.”
Chung Như Thủy bỗng dưng quay đầu nhìn Phong Hàn Mộ, đệ đệ muội muội! Nhớ lúc bị bắt làm tù binh, hai hài tử khóc lóc yếu ớt trong lòng hắn, khiến hắn thương tiếc. Tới giờ hắn đều ở Qủy Tà, lúc đầu cũng nghĩ, nếu như có thể trốn thì phải đến Lang Hiên tìm bọn họ, nhưng sau đó ở chung với Phong Hàn Bích, ý niệm đào tẩu từ từ biến mất, dần dần đem đệ đệ muội muội của Thuần Vu Lưu vứt ra sau đầu ! Chung Như Thủy thật muốn cho mình một cái tát, dùng thân thể của người ta còn vứt bỏ đệ đệ muội muội! Nhưng, Hàn Mộ nói vậy, chẳng lẽ?
“Ngươi làm gì chúng nó?” Ánh mắt Chung Như Thủy đột nhiên lo lắng, ngữ khí lạnh lùng, “Các ngươi hướng vào ta, đối phó hai hài tử còn gì là hảo hán!” Chung Như Thủy không rõ vì sao bọn họ muốn bắt Thuần Vu Lưu, có lẽ trên người Thuần Vu Lưu ẩn dấu bí mật gì đó. Võ hiệp tiểu thuyết thường có tình tiết, nam nhân vật chính mang theo bí mất kinh thiên động địa bị hắc bạch lưỡng đạo đuổi giết......
Biểu tình của Khúc Dương Vũ có chút thay đổi, Thuần Vu Lưu như vậy mới là người hắn biết, thật lâu trước kia, Thuần Vu Lưu đã đối xử với hắn giống thế. “Ngươi, rốt cục có phải Lưu nhi không?” Trên mặt Khúc Dương Vũ là nghi hoặc và khó hiểu, Hàn Mộ cũng có chút hoài nghi, người này là thật hay giả.
“Hừ, không thể giả được.” Chung Như Thủy thầm nghĩ, thân thể của hắn đương nhiên là thật......
“Nhưng, vì sao ngươi......” Khúc Dương Vũ mơ hồ, Chung Như Thủy nói tiếp: “Tính tình đại biến? Nếu biết đệ đệ muội muội của ta trong tay các ngươi, chắc chắn các ngươi cũng biết đầu ta bị thương nặng, thiếu chút nữa chết trong quân doanh Tương quốc chứ?”
Khúc Dương Vũ run lên, đúng vậy, muội muội của Lưu nhi từng nói qua, chẳng lẽ Lưu nhi vì thế mà thay đổi? Hàn Mộ ngồi bên cạnh không nói lời nào, cẩn thận quan sát Chung Như Thủy, nhưng ngoại trừ vẻ kiêu ngạo, không nhìn ra biểu hiện gì.
“Rất nhiều chuyện ta không nhớ rõ, ta chỉ biết, sau khi ta tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên là muốn đệ đệ muội muội của mình nguyên vẹn thoát ra, ta chỉ có thể thay đổi chính mình, càng ngày càng mạnh.” Chung Như Thủy lạnh lùng nói, xem ra, đi theo Phong Hàn Bích quá lâu, khí thế băng hàn học được cũng đủ hù dọa hai người kia. “Sau đó ta thành công cứu chúng nó ra, điều kiện là giúp Quý Phỉ làm việc, nhưng quân đội của Qủy Phỉ chưa tới Tương quốc đã bị U Ảnh quân của Quỷ Tà tiêu diệt, ta bị Quỷ Tà thái tử dẫn về.”
“Vậy ngươi có bị hắn......” Khúc Dương Vũ lo lắng nhìn Chung Như Thủy, nhưng nói đến một nửa thì dừng, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn hắn.
“Cái gì?” Chung Như Thủy nghiêng đầu, chờ Khúc Dương Vũ tiếp tục hỏi, nhưng đợi một lúc hắn vẫn ấp a ấp úng không nói lời nào, Chung Như Thủy ngầm buồn bực, ngươi không nói ta tiếp tục thế nào chứ!
“Ngươi có thành nam sủng của Phong Hàn Bích không?” Phong Hàn Mộ trực tiếp hỏi, hắn không giống Khúc Dương Vũ thương hương tiếc ngọc để ý cảm thụ của Chung Như Thủy. Chung Như Thủy nghe xong, bỗng dưng nhớ tới sớm chiều ở chung với Phong Hàn Bích, còn nửa thật nửa giả hôn môi, đầu oanh một tiếng, đỏ bừng cả mặt reo lên: “Ngươi mới là nam sủng ! Gia là thư đồng! Thư đồng ngươi hiểu không! Ta trở nên thô lỗ không chịu nổi, ngay cả Khúc Dương Vũ đều chướng mắt, sao Phong Hàn Bích nhìn đến ta!”
Lời này vừa nói ra, Khúc Dương Vũ nhẹ nhàng thở một hởi, kích động mừng rỡ, mà Phong Hàn Mộ vẫn chỉ hé ra khuôn mặt tươi cười bất biến, nhưng không biết hắn đang nghĩ gì.
“Hóa ra ngươi cố ý giả vờ thô lỗ khiến Phong Hàn Bích tiêu tan lòng bất chính với ngươi, Lưu nhi vẫn thông tuệ linh mẫn như trước!” Khúc Dương Vũ kích động ôm vai Chung Như Thủy.
Chung Như Thủy giật mình, toàn thân nổi da gà, cẩn cẩn dực dực vươn tay gạt móng vuốt sói của Khúc Dương Vũ, kéo khóe miệng cười nói: “Đúng, đúng vậy...... Ha ha ha...... Vậy ngươi có thể nói, các ngươi là ai? Muội muội và đệ đệ của ta ở đâu? An toàn chứ?”
“Lưu nhi......” Khúc Dương Vũ nghe Chung Như Thủy hỏi hắn, ánh mắt thoáng ảm đạm, lập tức lấy lại tinh thần nói: “Không sao, ta tìm đại phu tốt nhất cho ngươi, nhất định có thể chữa khỏi! Ta là Khúc Dương Vũ, hắn là Hàn Mộ, đều là thương nhân xuất thân thế gia. Nhưng ta là người Lang Hiên quốc, hắn là người Quỷ Tà quốc, vì sinh ý nên lui tới nhiều lần rồi trở thành bằng hữu.”
“Chờ một chút, các ngươi không cùng một nước, ta cũng không cùng nước với các ngươi, vì sao các ngươi biết ta?” Chung Như Thủy lên tiếng ngắt lời, còn lén liếc Hàn Mộ, chỉ thấy hắn luôn luôn bảo trì nụ cười thong dong, nhưng Chung Như Thủy biết rõ hắn không ôn hòa vô hại như vẻ ngoài, hơn nữa khuôn mặt của hắn rất quen thuộc, hình như đã gặp ơ đâu đó......
“Bởi vì, Lưu nhi, ngươi là đối tượng văn nhân nhã sĩ khắp thiên hạ hâm mộ. Đừng có vẻ mặt như thế, ta không khoa trương một chữ. Đã từng có người vì muốn gặp ngươi, đứng một ngày một đêm trước Thuần Vu phủ, thiếu chút nữa mất mạng. Ngươi, thanh cao như vậy, không muốn gặp mặt thế nhân.” Khúc Dương Vũ nhớ lại chuyện cũ, Chung Như Thủy cảm thấy thái dương chiếu thẳng vào mình, thốt lên hỏi: “Kẻ ngốc kia không phải ngươi chứ?”
“Đương nhiên không phải!” Khúc Dương Vũ lắc đầu cười nói: “Nhưng, cũng bởi vì chuyện này ta mới có cơ hội biết ngươi. Khi đó ta thường nghe danh hào của ngươi, mọi người đều nói ngươi là kỳ tài trăm năm khó gặp, giống như sao Văn Khúc* hạ phàm. Lúc ấy ta còn trẻ bồng bột, tài năng tại Lang Hiên không người sánh bằng, sao có thể để người khác lấy danh văn tuyệt thiên hạ? Huống chi người nọ chỉ là hài tử mười bốn tuổi? Vì vậy ta ngu ngốc chạy đến Ngu quốc, đứng trước phủ ngươi kêu gào đòi tỉ thí một trận. Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã bị ngươi hấp dẫn, đó là khí chất? Ta nghĩ sao Văn Khúc cũng phải cam bái hạ phong. Tỷ thí hiển nhiên ta thảm bại, nhưng sau khi trở về ta không quên được ngươi......” Khúc Dương Vũ bất đắc dĩ cười, ánh mắt nhìn Chung Như Thủy là yêu thương khắc cốt ghi tâm, Chung Như Thủy rét lạnh. “Ngươi khi đó, với ta, ực...... có cái gì sao?” Vô thức sờ sờ thân thể gầy gò của mình, rất khó tưởng tượng trước kia Thuần Vu Lưu phong hoa tuyệt đại khiến văn sĩ mọi nơi phải khom lưng khi đứng cạnh hắn......
“Đương nhiên không phải, khi đó trong lòng ta vẫn không phục, tuy ta biết mình không chỉ xem ngươi như đối thủ, nhưng chưa thật sự yêu ngươi.” Khúc Dương Vũ đối với Thuần Vu Lưu cũng là thân nam nhân như mình, không do dự nói hai chữ “Yêu ngươi”, mặt không đỏ khí không suyễn, Chung Như Thủy không thể không bội phục trình độ da mặt dày của Khúc Dương Vũ. “Sau đó ngươi cho người tìm kiếm tiêu vĩ cầm của mẫu thân ngươi, lúc ấy ta muốn ngươi vui vẻ nên trăm cay nghìn đắng tìm được tiêu vĩ cầm tự tay đưa đến trước mặt ngươi. Vốn tưởng ngươi sẽ vui vẻ, ai ngờ ngươi nổi giận hủy cầm trước mặt ta và mọi người, ta nghĩ ta sẽ tức giận, sẽ hận ngươi, nhưng khi ta nhìn thấy ngươi đứng thẳng trước mặt ta, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy lửa giận, vẻ mặt nhục nhã, ta chỉ đau lòng và thương tiếc, cũng oán chính mình không hiểu ngươi, ngươi kiêu ngạo như thế, sao có thể nhận lễ vật của địch quốc? Từ ngày đó, ta biết cả đời đều bại bởi ngươi......”
Chung Như Thủy khẽ kéo khóe miệng, liếc Khúc Dương Vũ đang si ngốc nhìn mình, thằng nhãi này thích ngược cuồng sao! Thuần Vu Lưu đối xử với hắn như vậy mà hắn yêu muốn sống muốn chết! Thuần Vu Lưu đúng là gieo rắc phong tình, mị lực vô biên a! Khiến Khúc Dương Vũ quỳ gối dưới khố quần hắn...... Khụ một tiếng che dấu tâm tình của mình, rất thành khẩn nói với Khúc Dương Vũ: “Thực xin lỗi, ta thật sự không nhớ rõ.” Kỳ thật chuyện này rất nổi tiếng trong văn đàn các quốc gia, đến nay còn có người nói say sưa, mà lúc đầu Đào Như Lý nhắc tới Thuần Vu Lưu cũng nói đến nó. Nhưng Chung Như Thủy không biết nửa điểm, ai bảo Phong Hàn Bích chưa từng nói về chủ nhân của thân thể này?
“Đừng lo, sau này chúng ta còn rất nhiều thời gian, có thể từ từ......” Khúc Dương Vũ nhẹ nhàng cầm tay Chung Như Thủy, thâm tình nói, “Lúc trước thu được tin tức ngươi bị bắt làm tù binh, ta lập phái người đi cứu ngươi, ai ngờ Phong Hàn Bích tới trước một bước bắt ngươi về. Sau đó ta lại phái người tìm hiểu tin tức của ngươi, muốn cứu ngươi, nhưng không tìm được, ở Mị thành, thiếu chút nữa thuộc hạ của ta có thể mang ngươi về, đáng tiếc lúc ấy không thành công...... May mắn, hôm nay ta tìm được ngươi, đem ngươi về bên cạnh ta, ta không bao giờ ... để người khác đoạt ngươi đi nữa!”
Hóa ra người làm Phong Hàn Bích bị thương là Khúc Dương Vũ! Chờ đó, ta nhất định cho ngươi một đao, đau chết ngươi! “A, ha ha,” Chung Như Thủy không được tự nhiên rút tay về, hóa ra muốn bắt hắn không vì Thuần Vu Lưu mang bí mật kinh thiên động địa, mà bởi vì hắn là một miếng bánh phở siêu cấp lớn...... Chung Như Thủy hỗn loạn hỏi: “Đệ đệ muội muội của ta đâu? Chúng nó ở chỗ của ngươi sao?” Lúc ấy Chung Như Thủy bảo bọn họ tới Lang Hiên trốn, không ngờ lại gặp Khúc Dương Vũ lưu luyến si mê Thuần Vu Lưu, thật đúng là Thuần Vu Lưu trên trời có linh bảo vệ đệ đệ muội muội của mình. Nếu không, rơi vào tay những kẻ mưu đồ làm loạn, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, hai hài tử xinh đẹp như tiên đồng tiên nữ sẽ gặp cảnh ngộ bi thảm gì.
“Cái này......” Khúc Dương Vũ không dám đối mặt với ánh mắt chờ mong của Chung Như Thủy, nghĩ một chút, vẫn nói ra: “Lúc ấy ta thấy Thuần Vu Anh, nàng đang ở trong đại điển sắc phong thái tử phi......”
“Cái gì? Thái tử phi?” Chung Như Thủy thất thanh kêu lên, “Ngươi có ý gì, nói rõ!”
“Lưu nhi đừng kích động, cái này, ngươi nghe ta từ từ giải thích.” Khúc Dương Vũ trấn an Chung Như Thủy, “Lúc ấy ta cũng thiếu chút nữa không nhận ra nàng, nếu không hỏi lễ quan ta thật sự không biết thái tử phi là muội muội của ngươi. Sau đó ta tìm Thuần Vu Anh, nàng thay đổi quá nhiều, ngươi không thể tưởng tượng được một tiểu cô nương mười hai tuổi lại lạnh lùng nói vì báo thù cho ca ca mới gả cho Thái tử. Hỏi tiếp mới biết được hai tỷ đệ bọn họ nghĩ ngươi chết trong lúc Tương quốc đấu với Quỷ Tà quốc, lúc ấy bọn họ chạy trốn tới Lang Hiên quốc, tình cờ gặp thái tử điện hạ du ngoạn, điện hạ vừa thấy Thuần Vu Anh liền ái mộ nàng, muốn lập nàng làm phi, nàng muốn báo thù cho ngươi nên đồng ý. Mà đêm đại hôn, đệ đệ của ngươi Thuần Vu Quyết bị nàng bí mật đưa đến Hoàng Diệp quốc. Kỳ thật, Thái tử vừa mới mười sáu, tuấn tú tao nhã, rất xứng đôi với muội muội của ngươi......” Câu cuối cùng không chỉ an ủi Chung Như Thủy mà còn bảo vệ Thái tử của nước mình, dù sao Chung Như Thủy cũng không nghe lọt.
“......”Chung Như Thủy ngây ngốc thật lâu, mới sững sờ nói: “Vậy ngươi chưa nói cho chúng nó biết ta không chết sao?” Báo thù? Nếu Thuần Vu Anh khơi mào chiến tranh giữa Quỷ Tà và Lang Hiên, Chung Như Thủy sẽ thành tội nhân thiên cổ.
“Sẽ nói! Tuy Lang Hiên giàu có, nhưng binh lực thua xa Qủy Tà, nếu khai chiến thì sinh linh đồ thán, mà một chút lợi ích cũng không có.” Khúc Dương Vũ nói ra, “Chỉ cần ngươi đến Lang Hiên, Thuần Vu Anh sẽ an phận làm thái tử phi, ngươi cũng có thể đoàn tụ với người nhà.”
Đến Lang Hiên? Chung Như Thủy sững sờ, rời Quỷ Tà......? Đúng vậy, trước kia hắn rất muốn rời Quỷ Tà, rời khỏi Phong Hàn Bích, nên mới nỗ lực kiếm bạc. Nhưng bây giờ, muốn hắn rời khỏi Thái tử cung quen thuộc hơn nửa năm qua, rời khỏi người làm bạn với hắn..... Thái tử điện hạ? Chung Như Thủy muốn có một gia đình, một gia đình thuộc về chính mình. Kiếp trước ở cùng cậu mợ, hắn luôn xem chính mình như khách trọ, bọn họ không phải người nhà của hắn, sớm muộn có một ngày hắn sẽ rời đi sau đó xây dựng gia đình thuộc về chính mình. Ở đây hơn nửa năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, trong tiềm thức hắn xem cung điện kia là nhà của mình, xem băng sơn di động thích khi dễ chính mình là – người nhà. Ngẩng đầu mờ mịt nhìn ngoài cửa, vô thức muốn tìm thân ảnh có thể khiến mình an tâm dựa vào, nhưng, cái gì cũng không có. Lần này, Phong Hàn Bích không tìm được hắn sao? Trong bụng đột nhiên truyền đến đau đớn, khí tức nóng rực từ bụng dâng lên ngực, cổ họng Chung Như Thủy ngòn ngọt, “Phốc” một tiếng, máu tươi nhuộm đầy xiêm y.
“Lưu nhi!”
(*)Sao Văn Khúc là sao phú quý, hiển đạt, phúc thọ rất có giá trị. Nếu có Lộc Tồn đi kèm thì tài năng xuất chúng. Nếu đi với Vũ Khúc thì tài năng kiêm nhiếp văn võ, có uy danh lừng lẫy và giàu sang