Phong Lưu Pháp Sư
Chương 15: Thản thành tương đối
Thật là hai kẻ đáng thương, tình thế kiếm bạt cung giương của hai người bỗng biến mất như vô hình. Có thể tốt đẹp hơn lên rồi đây, Ti Bích đột nhiên hỏi: "Nếu ngươi cưới ta, vậy vợ chưa cưới của ngươi xử trí thế nào?"
"Vợ chưa cưới? Vợ chưa cưới nào cơ." Long Nhất nhất thời không phản ứng gì, trong lúc đợi nhớ lại hắn chợt buột miệng nói ra, muốn chữa lại cũng không kịp nữa.
"Đích thực là… Oh, ta đã hiểu rồi, nguyên lai, ngươi hoàn toàn là lừa dối ta, ngươi căn bản đã nghe qua tên ta." Ti Bích đứng dậy phẫn nộ nói, trong lòng nàng nàng ngay lập tức có cảm giác bị lừa dối.
"Đại danh của Quang Minh hội tam Thánh nữ ai mà không biết, ta chỉ là với cái bộ dạng đầy vẻ kiêu ngạo khinh người cao tại thượng đó, chịu không được muốn đùa nàng thôi." Long Nhất kéo giữ tay Ti Bích lại, hắn sợ nàng đột ngột không khống chế được tâm trạng xuất ra cái Quang Bạo thuật đó, nhỡ đâu Ngạo Thiên Quyết của bản thân không chống nổi mất.
"Ta lúc đó có kiêu ngạo khinh người cao cao tại thượng ấy à, ta hôm qua chỉ là muốn hỏi ngươi một lần thôi mà." Ti Bích nhớ lại tình huống hôm qua, thanh âm càng lúc càng nhỏ, nàng hôm qua đối với hắn ngữ điệu thực sự là có chút kiêu ngạo khinh người.
"Heh heh, ta minh bạch, ta hoàn toàn minh bạch, trời đất lớn thật đấy, chúng ta phải mau lên đường a." Long Nhất cười nói, thấy Ti Bích đang có chút quẫn bách, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.
"Này này." Ti Bích kêu Long Nhất dừng lại.
Long Nhất nhíu mày nghi hoặc bèn nhìn nàng, không hiểu nàng có chuyện gì.
"Ta… ta muốn ngươi nói thật cho ta hay, ngươi rốt cuộc là có vợ chưa cưới hay không?" Ti Bích vung vẩy tay hỏi.
Vợ chưa cưới a, Long Nhất nhớ lại, có vẻ như quả thực có một đính ước từ hồi còn là trẻ con , đối tượng là tam tiểu thư Nam Cung Hương Vân của Nam Cung gia tộc, Long Nhất nghĩ không ra nàng trông thế nào, chỉ nhớ mơ hồ rằng đó là tiểu nữ hài khả ái thắt hai bím tóc nhỏ hai bên. Trong kí ức Nam Cung Hương Vân mười phần khinh ghét hắn, vài lần làm ồn muốn giải trừ hôn ước, nhưng gia chủ Nam Cung Trường Phong lão gia hỏa tự nhiên không đồng ý, Nam Cung gia tộc tuy cùng với Tây Môn gia tộc đều liệt danh trong tứ đại gia tộc, nhưng thế đã sớm suy nhược, có khả năng cùng Tây Môn gia tộc với lên quan hệ đích thị là cơ hội làm sao mà sai được?
"Đúng là có cái chuyện vợ chưa cưới đó, bất quá cô ấy không yêu thích ta, luôn muốn giải trừ hôn ước, ta thấy chuyện này của chúng ta mười phần là tám chín phần không thành." Long Nhất nói đúng sự thật, theo như hắn tình huống hiện thời xác thật khả năng thành hôn với Nam Cung Hương Vân không quá lớn, hiện tại bản thân là đào phạm, dâm tặc bị cả nước thống hận.
"Vậy ngươi không thích cô ấy sao?" Ti Bích truy vấn, thấy điệu bộ đấy của nàng, khá có mùi vị bà nội tướng.
"Ta và cô ấy là loại gì cũng không rõ nữa mà nói thích gì đây, nàng không thể là ăn phải giấm chứ." Long Nhất cười một cách ám muội nói.
"Có quỷ ăn dấm của ngươi ấy." Ti Bích hứ nhẹ một tiếng, nhưng nghe ngữ khí của nàng cũng có chút hoan hỉ.
"Tốt rồi, vấn đề đã hỏi xong, chúng ta có thể lên đường rồi." Long Nhất nói.
"Này này." Ti Bích lại dừng Long Nhất lại.
"Còn sao nữa? Hỡi Thánh nữ tôn quý các hạ." Long Nhất hỏi với vẻ không còn lựa chọn nào khác.
Ti Bích đứng nguyên tại chỗ, cặp thu ba nhìn trừng trừng về phía Long Nhất, tựa hồ còn do dự điều gì. Long Nhất thấy không cần phải vội, bồi tiếp nàng trừng tiểu nhãn lên chơi đùa.
Cuối cùng, Ti Bích u oán nói: "Long Nhất, ngươi đã biết về ta, vậy cũng nghe tin đồn về ta nhiều như thế nào rồi chứ."
Long Nhất ngây ra, gật gật đầu, trong mắt giấu không được sự hối tiếc.
Bàn tay nhỏ nhắn của Ti Bích từ từ hướng về phía mũ trùm đầu, động tác thấy muốn kéo xuống, Long Nhất tâm không căng thẳng, hắn muốn nói chút gì đó nhưng cuối cùng không thốt ra được lời nào, chỉ là có một chút khẩn trương nhìn Ti Bích, tâm lí bất ngờ có chút chua cay.
Phảng phất động tác chậm rãi như trong phim ảnh, bàn tay nhỏ nhắn của Ti Bích túm nhẹ lấy vành mũ trùm đầu, từ từ nâng lên. Oa, một mái tóc dài màu bích lục văng ra, nhu thuận hạ xuống.
Long Nhất ngốc ngốc nhìn Ti Bích, trong lòng rung động không cách chi nói nên lời, hắn nghĩ rằng bây giờ bất luận là ai, bất luận nam nữ lão ấu đều có chung một dạng cảm thụ.
Ti Bích dùng khuôn mặt hoàn mĩ đối diện với hắn, từ vùng trên trán một bó tóc dài buông thả chạm vào vùng eo, đó là khuôn mặt trái xoan điên đảo chúng sinh, đó là cặp mắt sáng như sao làm người ta hoa mắt, phối hợp với trường bào tế tự thánh khiết, tạo thành một chỉnh thể như cửu thiên tiên nữ hạ phàm.
Nhưng suy nghĩ của Long Nhất rất nhanh bị phá tiêu đi mất, bởi vì Ti Bích đã hoàn toàn chính diện đối mặt hắn, khối thai kí huyết hồng sắc bên mặt trái hiện ra một dạng vừa như chọc vào mắt vừa quỉ dị.
Ti Bích từng bước từng bước hướng Long Nhất đi tới, trên mặt không thấy xuất ra biểu tình gì. Nàng cách Long Nhất càng lúc càng gần, khối thai kí huyết hồng đó cũng tại mắt Long Nhất càng lúc càng lớn, hắn có thể rõ ràng thấy được chỗ lõm trên bề mặt thai kí không đều mà có dạng từng hạt nhỏ xíu.
Ở chỗ đó, Long Nhất gần như bột phát có lắc lắc đầu, nhưng hắn phát giác được từ trong đáy lòng xuất ra một chút cảm giác chán ghét không phải vì kinh sợ. Thấy được nhãn thần thương tổn của Ti Bích, Long Nhất thực sự muốn ngoan độc vẫy vẫy hai tai mình.
"Long Nhất, nhà ngươi nghĩ cái kiểu gì vậy, ngươi có tư cách gì mà chán ghét người ta, nghĩ xem ngươi kiếp trước là loại gì đây, so với Ti Bích tốt hơn bao nhiêu được, tiểu Thất có thể từng ghét bỏ ngươi chưa? Các huynh đệ từng ghét bỏ ngươi chưa?" Long Nhất trong lòng tự mình tàn nhẫn chửi rủa bản thân, kiếp trước căn bản cũng không được ưa nhìn lắm, trên mặt có một vệt sẹo dài, người khác còn thấy từ Ti Bích vẻ mĩ nhược thiên tiên, kiếp trước Long Nhất vô luận nhìn ngang nhìn dọc đều bị liệt vào cùng một loại với ếch nhái.
Cuối cùng tự mình phản tỉnh, Long Nhất tâm cảnh từ từ bắt đầu biến hóa, hắn thấy được Ti Bích trông cũng đã không khó coi như thế nữa, đặc biệt là song nhãn như thể sao trên trời nói chung là mê nhân, như thể… Long Nhất đột nhiên rung động, nhớ lại lúc Long Linh Nhi bị hắn cưỡng gian lúc trước đồng tử cũng sáng lên như sao.
Ti Bích thấy Long Nhất đột nhiên mang vẻ mặt thống khổ trở nên ngây ngốc, tự nhiên có chút nghi hoặc. Nàng vừa mới chuyển qua mặt bên trái, phân minh nhìn rõ trong mắt hắn thoáng qua một vẻ chán ghét, nhưng rất nhanh biến mất, thay vào đó là vẻ ăn năn và thương tiếc, còn có chút thương cảm vô danh, phảng phất cả người hắn cùng lúc già đi tới mười tuổi, nhãn thần mát lạnh như biển đó không ngờ lại khiến cho nàng thấy sợ.
Hắn là người cũng có cố sự, Ti Bích nghĩ như vậy.
Nhưng Long Nhất tâm cảnh rất nhanh từ đoạn ác mộng trở lại về tỉnh táo, hắn nhẹ nhàng ôi chao với khẩu khí phiền não trong tâm lí, cười nói với Ti Bích: "Nàng cản ta lại muốn khiến ta nhìn thai kí của nàng phải không? Đặc biệt cho ta thấy hả, cũng không đặc biệt lắm nhỉ."
"Ngươi không sợ à?" Ti Bích hỏi, nàng đối với nam tử bí hiểm này bắt đầu thấy hiếu kì.
"Sợ? Ta tại sao lại sợ, nàng tin rằng nàng rất đáng kinh sợ hả? " Long Nhất vẻ không quan tâm giơ tay vỗ vỗ vào mặt bên trái Ti Bích, chuyển thân đi tới phía trước.
"Tên hỗn đản này." Ti Bích cắn vào môi dưới lúc bị Long Nhất vỗ vào mặt bên trái, đáy lòng tuôn ra một sự ngọt ngào khó diễn tả.