Phi Duyệt Quân Tâm
Chương 47: Tiểu Lâu kêu Tiểu Tân cởi y phục ra
Nhìn thấy hai gấu mèo cùng thần sắc mệt mỏi của nàng, Tra Tiểu Tân rõ ràng hôn mê nhiều ngày đều là bà ta ở bên chăm sóc nàng, tâm như có dòng nước ấm chảy qua, khàn giọng hỏi: “Tại sao tốt với ta như vậy?”
Tô đại thẩm ngượng ngùng lắc đầu, nhìn thẳng nàng nói: “Ngươi là người duy nhất xem ta là bạn bè ” Ơ! Tra Tiểu Tân mới nhớ tới toàn bộ người trong Lâu phủ không ai đồng ý làm bạn cùng bà ta, hơn nữa còn ghét bỏ người béo, chỉ có Tra Tiểu Tân nguyện ý cùng bà ta ở chung một chỗ.
Tra Tiểu Tân cảm giác được ánh mắt có chút ươn ướt, nàng là người trừ trước đến giờ không ưa xúc động, cho nên nhìn về phía Tô đại thẩm cười nịn nọt mờ ám: “A, ta đã biết, ngươi nhất định yêu ta đúng không, ha ha ha.”
“Giỏi! Ngươi thật ma lanh nha! Mới khỏe mấy ngày liền đùa giỡn ta! Xem ra ngươi ngứa phải không?!” Bà ta nói xong liền đến gần Tra Tiểu Tân gãi ngứa, hai người ầm ĩ cười ha ha. Nghe được Tra Tiểu Tân “A ” một tiếng liền rút tay về, đứng dậy nói: “Đến giờ rồi, ngươi đợi chút, ta đi lấy thuốc.” Nói xong đi ra ngoài.
Chờ nàng đi rồi, Tra Tiểu Tân bắt đầu trầm tư, Lâu Lan tuy rằng tính tình bất định nhưng cũng không thô bạo đến nỗi thấy đến nàng và nam tử khác hôn môi liền nổi điên lên, trừ phi ngày đó người nàng hôn kia chính là người trước đây An Ninh yêu, nghĩ lại lúc trước ở bên hồ gặp được nam tử kia, lại nghĩ tới 9527, nỗi băn khoăn trong lòng dần dần giải tỏa, hai người bọn họ nhất định chính là cùng một người! Nghĩ đi nghĩ lại trong lòng hơi sợ, nam nhân này thật đáng sợ! Lợi dụng không được thì hãm hại nàng!
“Vương gia…” Ngoài cửa truyền đến một tiếng thở nhẹ cắt đứt suy nghĩ của nàng, Tra Tiểu Tân đầu tiên là cứng người, sau đó từ từ quay đầu nhìn lại, nam tử áo hồng tuyệt mị kia đang đứng ở đằng kia nhìn nàng, một đôi mắt phượng hẹp dài thật sâu yên tĩnh.
Không phải sợ! Không phải sợ! Tra Tiểu Tân lặp đi lặp lại lời nói đó với chính mình ở trong lòng! Cả người dần dần thả lỏng.
Lâu Lan thấy nàng nhìn về phía bản thân mình ánh mắt lúc đầu né tránh đến nhìn thẳng, nghiêm nghị không sợ hãi, ánh mắt thích thú nheo lại, tiện tay cầm vật mang theo đi về phía nàng, từng bước từng bước. Đúng là ban đêm, lồng đèn màu đỏ ngoài cửa sổ rọi vào bên trong, ánh trăng mờ ảo làm thân ảnh hắn càng thêm sinh đẹp gưong mặt trắng ngần, ngũ quan quyến rũ, sợi tóc dài đen nhánh tung bay ở phía sau.
Tra Tiểu Tân cảm thấy khinh thường trong lòng, dưới tình huống này hắn còn có sắc tâm, bất quá hắn từng bước tới gần mình bản thân cảm thấy hoảng loạn, cẩn thận liếc nhìn, tốt lắm trong tay hắn không có roi, đang suy nghĩ bên giường chợt lún xuống, chính là hắn ngồi xuống bên cạnh mình.
“… muộn rồi ha, buổi tối tốt lành ha ” Tra Tiểu Tân nhìn khuôn mặt yêu nghiệt gần trong gang tấc, hồi lâu mới nói ra một câu, tay âm thầm níu chặt áo ngủ bằng gấm, toát chút mồ hôi.
Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng nâng cằm nàng hướng về phía trước, vừa lúc nhìn rõ cả khuôn mặt nàng, màu da tái nhợt làm tôn lên cặp mắt lưu ly sáng ngời, một tia yếu ớt càng lộ vẻ mềm mại.
Bị hắn nhìn chăm chú như vậy Tra Tiểu Tân bắt đầu thấy bất an, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đã muộn thế này, có chuyện gì không?”
mi tâm Lâu Lan nhíu lại giờ lại giản ra, gằn từng tiếng: “Cởi hết y phục ra.”