Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 171: Sự thật
Thật ra chuyện Lan Cửu làm lần này đã trúng ý Lâm Mậu Sơn, mượn nước đẩy thuyền nên đã hoàn thành, bằng không ông sẽ hợp tác với ba Lan, ai ngờ khi Lan Cửu trưởng thành, ra tay cũng không khác gì ba Lan, một ván này, hai người liên thủ lừa gạt nhà họ Tô một phen.
Tuy Ninh Vân Hoan cũng cảm thấy một nhà Tô Doanh rất đáng thương, nhưng việc của các đại lão cô không hiểu, nên càng không thể xen vào, chỉ nghe nói vô cùng hung hiểm, Lan Lăng Yến nói cô nghe xong thì cô không hỏi tiếp nữa, ngược lại lảng sang chuyện khác. Lan Cửu biết tâm tư của cô, cũng không nói thêm gì.
Rạng sáng hôm nay ba Lan bí mật về Trung Hoa, lúc này hai vợ chồng đã đến nhà cũ của nhà Lâm để ăn cơm, người ngoài đều biết con trai Ninh Vân Hoan ở trên núi, bởi vậy tuy lúc này cũng có người hoài nghi có phải Ninh Vân Hoan đến nhà họ Lâm vì đã biết cái gì rồi không, nhưng bình thường Ninh Vân Hoan vẫn thường đến nhà họ Lâm, hơn nữa hiện giờ nhà họ Tô đã không thể xoay mình, ngay cả khi người ta muốn bàn luận gì thì chỉ uổng công thôi, vài chiếc xe hữu kinh vô hiểm [1] đi vào trong núi.
[1] hữu kinh vô hiểm: có kinh ngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguy hiểm
Khi lên núi rồi thì Lan Lăng Yến đã bị Lâm Mậu Sơn kéo qua, sự việc lần này anh đã lập được công lớn, nên thế hệ thứ 3 nhà họ Lâm nhìn vị anh họ này với ánh mắt rất ác ý. Lâm Mẫn, vẫn mang dáng vẻ khoa trương như lần đầu tiên Ninh Vân Hoan gặp bà, kéo Ninh Vân Hoan vào nhà nói chuyện.
"Lần trước họ Cố kia, mẹ sẽ giúp con xả giận." Lâm Mẫn đắc ý hất đầu với Ninh Vân Hoan, vài lọn tóc dài quăn gợn sóng được bà luồng giữa ngón tay, trông rất phong tình, tựa như một người phụ nữ mới hai ba mươi tuổi, mang vẻ thành thục quyến rũ.
Hai ngày nay Ninh Vân Hoan trốn trong nhà, hoàn toàn không dám đi ra ngoài, vì thế đã quên việc này, hiện tại nghe Lâm Mẫn nói, đau cả đầu: "Mẹ, con không giấu mẹ, mẹ không biết cô ta đâu, ở khía cạnh nào đó thì cô ta có khả năng đặc biệt đấy." Cô nói xong, thấy Lâm Mẫn có vẻ không tin, bất đắc dĩ nói: "Nếu mẹ không tin, mẹ xem đi, cái cô Cố Doanh Tích này có loại hấp dẫn trí mạng với đàn ông, giống như hoa anh túc vậy, nếu mẹ phái người đối phó với cô ta, sẽ chỉ khiến cô ta gặp được kỳ ngộ, sẽ có quý nhân cứu cô ta."
Việc này thật sự quá huyền huyễn rồi, đương nhiên Lâm Mẫn không tin, chỉ nghĩ Ninh Vân Hoan đang đùa: "Mẹ chính là quý nhân đấy!"
"Con nói nhỏ cho mẹ biết nhé, lúc trước cô ta thích Tiểu Cửu, muốn quấn quýt cạnh con trai của mẹ đấy, sau đó Lan Cửu từng tìm người dạy dỗ cô ta, kết quả được Mộ nhị thiếu gia cứu đi." Tuy xung quanh không có người, nhưng Ninh Vân Hoan vẫn cố đè thấp giọng: "Sau đó Lan Cửu không ra tay nữa, thật ra anh ấy cũng nhìn ra Cố Doanh Tích có vận may đặc biệt tốt."
Nói đến Mộ Cẩn Ngôn, hiển nhiên sắc mặt Lâm Mẫn trở nên âm u, không còn ý cười, nghiêm túc nói: "Hoan Hoan, con thật sự cảm thấy Cẩn Ngôn giả ngốc à? Ba con từng nói vậy, còn nói lần trước..." Lâm Mẫn nói đến đây, trên mặt lộ ra vẻ chật vật, vội nói tiếp: "Còn nói nó rắp tâm hại người, mẹ không tin lắm."
Đã nói đến Mộ Cẩn Ngôn, thật ra Ninh Vân Hoan biết thủ đoạn thật sự của tên này, người xem thường anh ta cuối cùng đều không có kết quả gì tốt. Cô vừa định nói, Lâm Mẫn đã tiếp: "Lần này nhà họ Tô không hay rồi, nhưng anh họ bên kia có chút ý kiến với vị trí này, bây giờ ba còn chưa tỏ rõ thái độ, chuyện này mẹ chỉ nói với con, chưa công bố tin tức ra ngoài đâu. Con đừng nói cho người khác biết đấy." Lâm Mẫn bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nhìn Ninh Vân Hoan, sau khi liều đoán, mới nói: "Nếu Cẩn Ngôn thật sự giả ngốc, còn dụng tâm kín đáo, hay là chí nó không ở nhà họ Mộ, ngược lại muốn vị trí của nhà họ Lâm chúng ta. Mục đích là vị trí nguyên thủ?"
Mộ Cẩn Ngôn có bản lĩnh này không thì Ninh Vân Hoan không biết, nhưng tuyệt đối dã tâm anh ta không hề nhỏ.
"Chắc chắn rồi ạ, Mộ Cẩn Ngôn thật sự giả ngốc đấy. Mẹ nghĩ xem, một tên ngốc chỉ cần nói vài câu ngu ngốc, thì người ta sẽ cho rằng anh ta bị ngốc thật à? Mấy năm nay con đều nghe nói Mộ Cẩn Ngôn không làm trò ngốc gì cả, lại không chảy nước miếng ăn nước mũi..." Cô nói xong còn thấy ghê tởm, khóe môi Lâm Mẫn khẽ giật, nhưng nghiêm túc nghĩ lại, thì cảm thấy chuyện này rất có lý, nghĩ đến Mộ Cẩn Ngôn giả ngu nhiều năm như thế, thậm chí người người đều cho rằng nó là người đần độn, bà chợt im lặng.
"Nếu thật sự là như thế, thì giỏi cho Mộ Cẩn Ngôn, hay cho kẻ đần độn này, thậm chí ngay cả mẹ cũng dám tính kế, mẹ cha nó!" Thái độ Lâm Mẫn thay đổi lớn khi Ninh Vân Hoan bị bắt cóc lúc trước, lúc đó bà vốn đang vui sướng khi người gặp họa, nhưng sau này nhờ ba Lan phân tích, bà mới biết được bản thân bị người ta lợi dụng.
Đương nhiên phát hiện này khiến Lâm Mẫn giận không kiềm được, từ khi sinh ra bà đã là thiên chi kiêu nữ, vậy mà lại bị một vãn bối nho nhỏ trêu đùa, lại nghĩ đến lúc trước mình còn cười nhạo Ninh Vân Hoan, quả nhiên cũng có liên quan cả thôi, Lâm Mẫn đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, chỉ sợ mình còn chưa thể bình tĩnh được như Ninh Vân Hoan, trong lòng cảm thấy áy náy, vì thế không còn thấy Ninh Vân Hoan không vừa mắt nữa. Hơn nữa Mộ Minh Lệ từng nói sơ với bà về chuyện Lâm Mậu Sơn, ba Lan cũng từng dặn dò bà, sau khi ở cùng với Ninh Vân Hoan, thì bà phát hiện phụ nữ gả vào nhà họ Lan đều là đồng bệnh tương liên [2], rất đáng thương.
[2] đồng bệnh tương liên: (Nghĩa đen) Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau. (Nghĩa bóng) Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
Chuyện khác Ninh Vân Hoan không dám nhiều lời, nhưng sống mấy đời thì tích lũy được một ít thái độ và kinh nghiệm làm người phong phú hơn người khác, cô không muốn chủ động đi lấy lòng người khác thì thôi, một khi đã muốn ở cùng với Lâm Mẫn, thì đương nhiên cảm tình của hai người càng ngày càng tốt, ném thành kiến trước kia đi, cùng là phụ nữ gả vào nhà họ Lan, nên có tiếng nói chung, vì lúc đó Lâm Mẫn cũng bị Mộ Cẩn Ngôn lợi dụng nên trong lòng vẫn còn vướng mắt, bởi vậy sau khi nghe chuyện Cố Doanh Tích, mới muốn giúp Ninh Vân Hoan xả giận.
"Anh ta tính kế mẹ rồi hả?" Ninh Vân Hoan hơi tò mò hỏi một câu, thấy Lâm Mẫn ấp úng, nói rõ bà không muốn kể về việc này, nên chỉ hỏi một câu rồi quay đầu nói chuyện khác, Lâm Mẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấy cô thức thời như vậy, trong lòng cảm thấy việc bản thân trước kia gai mắt cô quả thật hơi quá rồi.
Vừa mới nói vài câu, bên ngoài đã có người gõ cửa, Lâm Mẫn lên tiếng, cửa phòng được mở ra, lúc này Mộ Minh Lệ đang bị đám người Mộ phu nhân kéo tay đến phòng Lâm Mẫn: "Mẹ chồng nàng dâu đang nói nhỏ gì thế, bỏ quên chị rồi à?"
Nhà họ Tô ngã xuống, lại sắp đến nhiệm kỳ mới, lúc này khẳng định người cho vị trí nguyên thủ cần được lựa chọn lại, bây giờ có quan hệ thông gia với nhà họ Lâm, không chỉ có nhà họ Mộ, còn có nhà mẹ Diệp thị của Lâm Thâm và những nhà khác, lúc này tất cả mọi người hận không thể ôm đùi Mộ Minh Lệ, liên tục mấy ngày, mọi người đổ về, các thân thích siêng năng chạy đến, Mộ phu nhân lấy danh nghĩ vợ của Mộ Thiệu Hoa đến chỗ Mộ Minh Lệ, chạy đến nhiều nhất, lúc này Lâm Mẫn nhìn bà ta thì sẽ nhớ đến chuyện Mộ Cẩn Ngôn, ánh mắt bắt đầu lộ ra vẻ không tốt, tuy chỉ lướt qua giây lát, nhưng Ninh Vân Hoan ngồi bên cạnh bà vẫn thấy rõ ánh mắt của Lâm Mẫn.
"Hiếm khi được gặp Mẫn Mẫn, lần trước lúc đi không nói một tiếng, làm tôi rất nhớ đấy." Trước kia Mộ phu nhân Điền Ngọc Hinh và em họ Lâm Mẫn của chồng có quan hệ không quá tệ, lúc này vô cùng thân thiết nói thế, thân thích khác của nhà Lâm đều lộ ra ánh mắt hâm mộ.
Nhà vợ Diệp thị của Lâm Thâm cũng thế, khi gả cho Lâm Thâm làm vợ, lúc ấy Lâm Mẫn đã kết hôn với ba Lan, trong lúc đó hai cô không thường cùng xuất hiện, cũng không thân cận mấy, so với Điền Ngọc Hinh bất đắc dĩ phải gả vào nhà họ Mộ từ vài chục năm trước đã từng ở cùng với Lâm Mẫn, thậm chí lúc bà ta được gả vào nhà họ Mộ, thì tuổi Lâm Mẫn cũng không lớn lắm.
Đang vào thời khắc đầu sóng ngọn gió, dù biết rõ vị trí nguyên thủ không nhất định sẽ là của mình, nhưng đối mặt với hấp dẫn như vậy, lòng người vẫn sinh ra sự khát vọng, trong những người cạnh tranh, hiện giờ nhà mẹ của người đang làm chủ, phu nhân Mộ Minh Lệ, có thể có hi vọng lớn nhất, Lâm Mậu Sơn là dượng của Mộ Thiệu Hoa, sao có thể nâng đỡ thông gia của con trai mà không phải là chính thông gia của mình, mà vài thái tử nhà họ Lâm còn lại đã bị mọi người loại trừ ra, dù sao lúc trước Lâm Mậu Sơn tình nguyện đưa vị trí nguyên thủ cho người ngoài chứ không phải cho đám con trai đó, thì có thể thấy được tuy đám người Lâm Thâm có địa vị, nhưng nếu muốn ngồi trên vị trí nguyên thủ thì không thể nào.
Lâm Mẫn không còn tươi cười nhìn Mộ phu nhân như trước nữa, lạnh lùng nói: "Nghĩ gì? Vì sao tôi phải nói một tiếng với chị?"
Lời nói không khách khí của bà khiến Điền Ngọc Hinh ngẩn người, đợi đến khi hồi thần thì đã thấy người khác lộ vẻ mặt châm chọc, nhất thời cả người đều ngây dại, quan hệ giữa bà ta và Lâm Mẫn luôn khá ổn, mặc kệ hai người nghĩ gì trong lòng, nhưng ít nhất còn có thể nể mặt nhau, người ta thường nói không ai đánh người đang cười, lúc này bọn họ đã lấy lòng thành như vậy, ai chẳng biết bà ta đang lôi kéo làm thân với Lâm Mẫn, nhưng bà lại nói thế với bà ta.
Trong nháy mắt sắc mặt Điền Ngọc Hinh trở nên vô cùng khó coi, Mộ Minh Lệ chỉ nhẹ nhàng nhìn con gái: "Sao lại nói chuyện với chị họ như vậy, không lễ phép." Tuy trách cứ, nhưng trong giọng nói của Mộ Minh Lệ không trách mắng bao nhiêu, mọi người xung quanh cảm thấy bản thân như nghe được mùi người, trong lòng Điền Ngọc Hinh cũng hơi hốt hoảng, bà ta được chồng bảo phải lấy lòng Mộ Minh Lệ và Lâm Mẫn, nếu bây giờ bản thân bà ta không xử lý được mà khiến hai mẹ con này không vui thì khi trở về e rằng Mộ Thiệu Hoa sẽ không cho bà ta sắc mặt tốt, huống chi thanh danh Đệ Nhất phu nhân thật sự rất hấp dẫn, đương nhiên Điền Ngọc Hinh rất muốn có được nó.
Không hiểu sao Lâm Mẫn trở mặt, Điền Ngọc Hinh hơi nhục nhã đồng thời cũng cảm thấy vô cùng sợ hãi: "Mẫn Mẫn, sao thế, chẳng lẽ thân thể không thoải mái à?" Bà ta muốn cho Lâm Mẫn một bậc thang đi xuống, tất cả mọi người nhìn ra, Lâm Mẫn không hề muốn nể mặt Mộ phu nhân một chút nào, cười lạnh nói: "Chị nguyền rủa tôi à? Về nhà mà lo cho con trai của chị ấy, giả ngu vờ ngốc, sau lưng không biết làm cái trò quỷ gì, thậm chí còn dám hãm hại tôi, thật sự nó đã ăn gan báo mà."