Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)
Chương 154: Kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng)
"Làm sao có thể giống nhau?" Chu Tố Tố tức giận đến tức ngực, bị mấy vãn bối tranh luận đến mức phát hỏa: "Lý Phán Phán làm gì có tư cách so sánh với nguyên thủ? Cũng không soi gương lại..."
Dứt lời, bùn vẫn có vài phần tính năng của đất, sắc mặt Lý Phán Phán cũng đỏ bừng: "Tần Dật kia có tư cách gì so với tôi? Cũng không soi gương lại, xem anh ta dựa vào cái gì..."
Chu Tố Tố không ngờ cô dám nói vậy, nhất thời giận dữ, không chút nghĩ ngợi thốt ra: "Sao nó không thể so sánh với mày? Lúc trước mày bị bắt cóc, ai chẳng biết mày đã xảy ra chuyện gì, bị mấy thằng sờ vào rồi..."
Vừa dứt lời, Chu Tố Tố hồi hồn lại thì nhìn thấy nét mặt Lý Phán Phán xanh mét, cũng biết mình nói sai rồi, cảm thấy hơi hối hận, nhưng lập tức lại nghĩ đến bản thân là trưởng bối, nên kiên cường hơn:
"Nếu tất cả mọi người đều là tám lạng nửa cân, nhà họ Tần chúng tao cũng không ghét bỏ mày, mày nên vừa lòng mới đúng, những lời này trước kia tao không làm rõ, chính vì nể mặt mày, dù thân phận mày cao đến đâu, mày cũng chỉ là phụ nữ, xảy ra chuyện như vậy Dật nhi còn không từ hôn, mày có tư cách gì từ hôn hả?"
Lý Phán Phán được giáo dục từ nhỏ nên không muốn tát Chu Tố Tố, có lẽ lúc này cô ta chỉ sợ sẽ nhịn không được bổ nhào lên tát Chu Tố Tố mấy bạt tai rồi.
"Bà Tần, chuyện lúc đó tôi nhớ vì nó không liên quan đến người ngoài nên chỉ sợ có người không biết rõ mọi chuyện, Phán Phán có xảy ra chuyện gì không, trong lòng tôi rõ ràng hơn bà, huống chi lần này con trai bà thông đồng với người phụ nữ mà lúc trước Phán Phán từng liều mạng cứu, suýt nữa còn gặp nguy hiểm vì cô ta, nhưng lúc đó chồng tôi đến kịp, nên không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi mong bà không nên nói lung tung."
Lần đầu tiên nhóm người Đỗ Hạ mới được nghe nội tình về hôm đó, nghe thế, càng ác cảm với Tần Dật, nhất là người phụ nữ mới của Tần Dật, đều bắt đầu chán ghét. Quen biết nhiều năm, đa số mọi người đều biết tính cách Lý Phán Phán thiện lương. Hơn nữa các cô cũng đã biết Ninh Vân Hoan được một khoảng thời gian, biết cô không phải người hay nói dối, nên trong lòng đều tin, đối với Chu Tố Tố nói bậy như vậy, muốn mượn chuyện này chèn ép Lý Phán Phán bức cô ta gả vào nhà họ Tần, trong lòng đều cảm thấy bà ta vô cùng trơ trẽn, ánh nhìn Chu Tố Tố bắt đầu trở nên phiền chán.
Chu Tố Tố nói xong, bà ta biết tính tình Lý Phán Phán, thật ra trong lòng đã hơi tin lời Ninh Vân Hoan, lúc này đã giảm nhẹ sự ghét bỏ với Lý Phán Phán, nhưng mặt ngoài lại vịt chết còn cứng mỏ, không chịu thừa nhận:
"Ai biết có phải cô cũng giống nó không, vì giúp đỡ bao che mới cố ý nói như vậy..." Hiện giờ lỗi của con trai là bị Lý Phán Phán bắt gặp, bây giờ tiền đồ Tần Dật đã bị hủy. Bà ta phải liều chết nắm chặt nhà họ Lý, về sau Tần Dật mới có ngày ngóc đầu, nếu không Chu Tố Tố cũng không dám suy nghĩ đến hậu quả nữa.
Ninh Vân Hoan nghe thấy bà ta lật ngược phải trái, cũng không tức giận với loại người này, vẫn nở nụ cười: "Lời này tất cả mọi người đều nghe được. Tôi sẽ yêu cầu nhà họ Tần cho tôi câu trả lời thỏa đáng, nói xấu thanh danh của tôi, không phải đang muốn bức chết tôi sao."
Chuyện lúc đó Lan Lăng Yến không truy cứu tiếp, nên Ninh Vân Hoan biết thật ra Lan Lăng Yến hoàn toàn tin tưởng cô, lúc trước Lâm Mẫn nói vậy anh vẫn không hề do dự đứng cạnh cô, bây giờ Chu Tố Tố cố ý nói vậy để bôi đen thanh danh cô, muốn hại cô. Nhưng chỉ cần Lan Lăng Yến tin tưởng cô, thì Ninh Vân Hoan hoàn toàn không sợ bà ta.
Vừa muốn nói tiếp, một giọng nam lạnh nhạt đã vang lên: "Trói bà ta lại cho tôi, tôi tự mình đưa đến nhà họ Tần."
Lúc này Lan Cửu đang tựa vào cửa phòng làm việc, không biết đã đứng đó bao lâu, anh lên tiếng, mọi người mới thấy được sự tồn tại của anh.
Tuy Ninh Vân Hoan biết Lan Cửu tin tưởng cô, nhưng thấy anh bảo vệ mình trước mặt nhiều người, vẫn cảm thấy rất vui mừng, vội vàng chạy chậm đến chỗ anh: "Sao anh lại đến đây?"
Ngày thường Lan Cửu khá bận, hai năm qua thế lực trong tay anh càng lúc càng lớn. Thời gian hai người ở cùng nhau như lúc mới quen càng ngày càng ít, lúc này thấy Ninh Vân Hoan chạy đến thì cảm thấy khá bất ngờ. Lan Lăng Yến duỗi tay về phía cô, thấy cô ngoan ngoan đưa tay đến, thỏa mãn kéo cô ôm chặt vào lòng, lúc này mới nhìn Chu Tố Tố:
"Tốt nhất bà nên hi vọng nhà họ Tần sẽ thanh toán cho sai lầm lần này của bà." Giọng nói Lan Cửu khá trầm thấp, ý cười trong mắt đã che dấu vẻ âm ngoan, tuy anh không cần phải giấu diếm ngụy trang ý đồ của mình với người như Chu Tố Tố, nhưng việc ngụy trang đã trở thành bản năng của anh, sau khi thấy Chu Tố Tố phát lạnh cả người, anh mới gật đậu với nhóm người Lan Bưu: "Còn không mau đi."
Mọi người sớm đã nhịn Chu Tố Tố lâu rồi, người phụ nữ này vừa vào văn phòng đã vung tay múa chân với Lan Bưu, trong giọng nói còn để lộ ra ý khinh thường anh ta, nếu Ninh Vân Hoan không trùng hợp xuất hiện, lúc này Lan Bưu đã sớm cho người chơi đùa với bà ta rồi, bây giờ nghe thấy lệnh của Lan Cửu, Lan Bưu mỉm cười, đáp lời, ném điếu thuốc trong tay vào thùng rác, tự mình đến chỗ Chu Tố Tố.
Nhìn thấy Lan Cửu, Chu Tố Tố mới biết sợ, sắc mặt sáng lên, cuống quít nói: "Các người muốn làm gì? Nếu đã biết tao là người nhà họ Tần, thì nên biết đường thả tao ra, mày có biết chồng tao là ai không?"
Lý Phán Phán vốn cảm thấy Chu Tố Tố đáng thương nên có chút không đành lòng, nhưng dù cô ta thiện lương, cũng biết lúc nào nên nói, huống chi lúc trước đến nông thôn cô ta đã từng tiếp xúc với Lan Lăng Yến một khoảng thời gian, biết người đàn ông này sẽ không thay đổi quyết định dù cô ta có lên tiếng, nói không chừng bản thân chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi, hơn nữa lời nói vừa nãy của Chu Tố Tố thật sự đã khiến Lý Phán Phán tức giận, muốn bà ta bị giáo huấn một lần, nên im lặng không nói gì.
Nhưng cô ta không nói lời nào không có nghĩa những người khác có thể chịu được dáng vẻ này của Chu Tố Tố, Chu Viện cười:
"Bà Tần, người thật sự biết thân phận, sẽ không hỏi câu này để người ta cười nhạo, đây là việc vô cùng thất lễ, bà không biết sao?"
Đối với người thượng lưu chân chính, không dùng thân phận để đè người khác, vì bọn họ tự biết thân phận mình, nếu gặp chuyện, giả như thấp kém hơn mình, dùng thân phận đè ép người khác chẳng khác nào hạ thấp giáo dưỡng của bản thân khiến mình thua kém hơn kẻ kia, hai người thuộc tầng lớp khác nhau sẽ có giá trị quan khác nhau, trên thực tế không có gì gọi là ngẫu nhiên, cho dù thật sự bị người trêu chọc, một là không hờn giận hoặc không so đo với người đó, hoặc có một số sẽ không nói chỉ thẳng tay báo thù.
Vô thanh vô tức mới thật sự khiêm tốn xa hoa. Động một tí lại dùng thân phận để chèn ép người khác, ngược lại sẽ bị hạ thấp thân phận, nếu gặp phải người không hiểu chuyện, Chu Tố Tố chỉ có thể tự rước lấy nhục mà thôi. Huống chi bà ta nói ra lời này đã biểu hiện thật ra bà ta không rõ địa vị của bản thân mình, giả như hiểu rõ bản thân mình là ai, có thân phận địa vị gì, thì cần gì phải dùng những lời này để hỏi người khác?
Chu Tố Tố bị lời nói của Chu Viện khiến sắc mặt xanh mét, vừa định mở lời, Lan Bưu đã không cho bà ta cơ hội nhiều chuyện, không khách khí lập tức đánh vào gáy bà ta. Anh ta đã sớm muốn làm vậy rồi, giọng điệu cao vút của vị phu nhân này khiến anh ta rất không thoải mái, nhưng cách trực tiếp và dã man thế này lại khiến sắc mặt nhóm thiên kim đại tiểu thư hơi xanh xao, bắt đầu cảm thấy kiêng kị anh Bưu hòa khí dễ nói chuyện trong cảm nhận của các cô. Nói không thành lời.
Không chút khách khí sai người kéo Chu Tố Tố vào trong thang máy, Ninh Vân Hoan được Lan Cửu ôm vào lòng, vừa định vùng vẫy, Lan Cửu đã nắm tay cô, nhẹ nhàng kéo tay cô khoác vào tay mình. Một tay giữ chặt tay đang vùng vẫy của cô, tay kia giúp cô sửa tóc: "Nếu mọi việc đã xong, chúng ta cũng nên ra ngoài hẹn hò thôi."
Ninh Vân Hoan vừa định nói, Lan Cửu đã không cho cô mở lời, lập tiếp kéo người đi.
Trong khoảng thời gian cô tìm được vài người bạn thì bắt đầu thoát cương như ngựa hoang, cứ ăn cơm trưa với người khác thì thôi, có khi buổi chiều còn không gặp được cô. Gần đây cô nghỉ, nhưng cứ bận rộn, điều này khiến Lan Cửu hơi không vui: "Công ty chỉ mở cho em chơi, chứ không phải để em dồn sức vào đó, nếu không anh bảo Lan Bưu đến đây làm gì?"
"Nhưng em đã có hẹn..."
Lan Cửu không để ý giọng nói yếu ớt của cô, lập tức chặn mất đường lui: "Anh không biết. Cho nên không tính." Giọng nói của hai người mất dần khi thang máy khép cửa, lúc này nhóm người Lý Phán Phán nhìn thấy hai người kia liếc mắt đưa tình như chỗ không người, trong lòng càng hâm mộ lại hơi ghen tị.
Chu Tố Tố toàn thân chật vật đi đến nhà họ Tần, đương nhiên Tần lão gia tử phải tự mình ra mặt xử lý rồi. Đây là lần thứ hai Ninh Vân Hoan nhìn thấy người đứng đầu nhà họ Tần này, bởi vì cháu trai gây chuyện không thua kém ai, dù tóc vị lão gia tử này đã hoa râm, nhưng hoàn toàn không dám an dưỡng tuổi già, ngược lại phải chạy đông chạy tây vì chuyện của con cháu, Ninh Vân Hoan gia nhập vào xã hội thượng lưu vì có Lan Cửu, nên cũng thấy được rất nhiều trưởng giả như Tần lão gia tử và bác sĩ Đường Quân, những người này đều là người có ánh mắt và trí tuệ hơn người bình thường, nhưng người như vậy đại đa số đều phải giúp con cháu thu dọn cục diện rối rắm do bọn họ đắc ý vênh váo mà bày ra, sau cùng không những anh danh của bản thân bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, nói không chừng gia nghiệp cố gắng nhiều năm cũng sẽ bị hủy trong tay đám con cháu bất hiếu đó.
Đã gặp Tần lão gia tử một lần, thật ra Ninh Vân Hoan có ấn tượng rất tốt với vị trưởng bối này, bọn họ có gan nhận sai, quyết đoán hơn nhiều so với người trẻ tuổi, không nhìn mọi việc qua vẻ bề ngoài, không thích hung đấu ngoan độc như người trẻ tuổi, không tính toán quá chi li về vấn đề thể diện, nói tóm lại tấm lòng thoáng hơn rất nhiều.
Trước đây nhà họ Tần đến gặp và giải thích với Ninh Vân Hoan, Ninh Vân Hoan nhìn ra được ngoài vị Tần lão gia tử này thật tâm thành ý ra, trong mắt ba người con trai của ông đều không cam nguyện, trừ ba của Tần Dật ra, hai đứa con trai khác lại muốn tìm cách đả thông Ninh Vân Hoan, có phải hoàn cảnh này đã chứng minh tre tốt sinh măng xấu rồi chăng?
"Sáng sớm hôm nay nghe Hỉ Thước kêu, quả nhiên có khách quý đến, lâu nay đã muốn mời Lan tiên sinh đến làm khách, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội." Lúc này toàn bộ tóc Tần lão gia tử đã bạc trắng, lần trước khi Ninh Vân Hoan thấy ông là dáng vẻ tinh thần chấn hưng, nhưng lúc này lại thấy ông gầy như cây gậy, trong lòng có chút đồng tình cúi thấp đầu không lên tiếng, an tĩnh đứng bên cạnh Lan Lăng Yến, cúi thấp đầu nghe anh nói:
"Lần này tôi đến, là giúp Tần tiên sinh đưa phu nhân về, hy vọng nhà họ Tần quản lý tốt người của mình, hi vọng không đến mức phải đợi tôi ra tay giúp Tần tiên sinh thanh lý môn hộ." Lan Cửu đã nghe Chu Tố Tố ám chỉ Ninh Vân Hoan không sạch sẽ trong lần bị bắt cóc hôm đó nên trong lòng vô cùng phẫn nộ, sớm sinh ra sát ý với Chu Tố Tố, nhưng nể tình lần trước nhà họ Tần thức thời, anh biết Ninh Vân Hoan có ấn tượng tốt vì lần trước nhà họ Tần giải thích vô cùng quyết đoán, đối vị người đứng đầu nhà họ Tần này có chút hảo cảm, bởi vậy quyết định vẫn cho nhà họ Tần thêm một cơ hội, đương nhiên nếu Chu Tố Tố không thu liễm, không phải lần đầu tiên anh mua bán mạng người, nên sẽ không ngại tăng thêm một món nợ lên đầu Chu Tố Tố.
Tần lão gia tử ngẩn người, tiếp theo lại nở nụ cười khổ, gần đây nhà họ Lý đã có chút lạnh nhạt với nhà họ Tần, không đề bạt nhiều như trước, hơn nữa cháu trai cả của mình đã bị phế. Tuy chi thứ hai đã có cháu khác vào quân, nhưng vì mới đến, cho dù nhà họ Tần có toàn lực nâng đỡ, nếu muốn sẵn sàng tiếp nhận những cố gắng trước kia của Tần Dật e rằng khó làm được chỉ trong một chốc, ở cái thời buổi rối loạn này, lại truyền ra tin Lý Phán Phán muốn giải trừ hôn ước với Tần Dật, khi Tần lão gia tử đang sứt đầu mẻ trán, thì lại nhìn thấy con dâu cả bất tỉnh nhân sự bị vứt trên ghế, trong lòng tức tối, cả người đều muốn lung lay.
"Con dâu này của tôi luôn hành sự hồ đồ, nếu có chỗ nào đắc tội, mong Lan tiên sinh thông cảm cho." Bây giờ Tần lão gia tử đã lớn tuổi, lúc này ngực đã khó chịu. Hơn nữa hai năm gần đây cháu trai cả mà ông luôn kí gửi hi vọng đã bị phế, ông suy nghĩ quá nhiều, thân thể đã không còn khỏe mạnh như trước, lúc này sắc mặt trắng bệch, chắp tay với Lan Lăng Yến. Tỏ ý xin lỗi.
Ông đã nói xin lỗi, nếu là người khác thì chỉ sợ xấu hổ không dám nói thêm gì, nhưng Lan Cửu không phải người thường, anh nhớ đến lời nói lúc nãy của Chu Tố Tố, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét:
"Được rồi, nể mặt trước đây nhà họ Tần từng nhận lỗi với vợ tôi, lần này tôi sẽ bỏ qua. Nhưng sẽ không có lần sau, nếu tôi lại nghe được điều bất lợi về vợ tôi, tôi cảm thấy phẩm chất như nhà họ Tần, thật sự không thích hợp ở trong quân, về điểm này, tôi sẽ biểu đạt quan điểm cá nhân của mình với ông ngoại."
Nói xong, Lan Cửu mới kéo Ninh Vân Hoan chưa kịp nói gì, xoay người ra ngoài.
Người nhà họ Tần đứng ngây ra một câu cũng không dám thốt, Tần lão gia tử cố nén ngực đau đớn, bảo con cả đánh thức đứa con dâu không bớt việc kia, hỏi rõ xem bà ta đã nói gì. Sau đó lại biết bà ta gây xung đột với Lý Phán Phán, rốt cục Tần lão gia tử không thể nhịn xuống, ngất xỉu.
Vì Chu Tố Tố náo loạn, nên đã đánh mất sự thương cảm của Lý Phán Phán, đương nhiên hôn sự hai nhà Tần Lý không thể duy trì, nể mặt Tần lão gia tử là thủ hạ nhiều năm của Lý lão, nên không dạy dỗ Tần Dật, cũng nể mặt phật, bởi vậy hôn sự hai nhà chỉ là lặng lẽ giải trừ, ở mặt ngoài nhà họ Lý và nhà họ Tần không trở mặt, điều này làm cho mọi người nhà họ Tần thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, trên dưới nhà họ Tần vô cùng bất mãn với Tần Dật không biết quý trọng nhà vợ như vậy, gây ra chuyện như thế, từ đó Tần lão gia tử cũng hoàn toàn thất vọng với đứa cháu này rồi, về sau không hề muốn gặp lại anh ta, hơn nữa còn có một người mẹ không thể khiến người ta bớt lo như Chu Tố Tố, Tần lão gia tử quyết định lưu đày gia đình đứa con cả, giao quyền lực trong tay mình cho con thứ hai.
Tần Dật mất đi hào quang đại thiếu gia nhà họ Tần, hậu quả như thế nào, quá dễ hiểu rồi.
Giải quyết xong cái họa lớn trong lòng, đương nhiên Ninh Vân Hoan cũng thoải mái hơn, giao hết công việc trong đài truyền hình cho Lan Bưu, tất cả đều đã vào quỹ đạo, cô không cần phải phí tâm nhiều, một vài phim truyền hình và quảng cáo đã bắt đầu có tiếng, lúc này sau vài tháng Lan Cửu bận rộn, giải quyết một nửa công việc trong tay xong, thì xuất ngoại du lịch với Ninh Vân Hoan.
Mặc dù ở Hoa Hạ được gần ba mẹ, nhưng cũng phải thở chung không khí với người đàn bà ghê tởm như Cố Doanh Tích, hơn nữa mùa hè năm nay khá nóng, hiếm khi được cho nghỉ phép, lúc Lan Cửu đề nghị Ninh Vân Hoan xuất ngoại du lịch, cô lập tức đồng ý ngay, đương nhiên anh không cho cô cơ hội từ chối, sau khi Lan Cửu đã sắp xếp xong xuôi hành lý rồi lên máy bay mới lôi cô lên theo.
Chuyến này bọn họ đến Aegean Sea, phi cơ và khách sạn đã sớm được chuẩn bị tốt, khiến Ninh Vân Hoan sợ ngây người trong vài giây.
Bọn họ vào khách sạn dưới danh nghĩa nhà họ Lan, nếu chỉ như vậy Ninh Vân Hoan sẽ không kinh ngạc, nhưng vì trong đại sảnh rộng lớn của khách sạn này, cô thấy rất nhiều người quen ngồi ở đó, cô hoàn toàn giật mình không nói nên lời.
"Này, đã xảy ra chuyện gì?" Trong lòng cô dâng lên một cảm giác không tốt, lúc này sắc mặt đã hơi thay đổi, ba Ninh đang ngồi trên ghế sofa, đùa với Lâm Ý đang mặc áo kiểu tây trang, trên cổ áo còn đeo nơ con bướm màu đỏ, mái tóc mềm mại được vuốt thẳng ra sau đầu, thấy cô thì đứng lên, đương nhiên bọn họ đã được thông báo, lúc này không những không ngạc nhiên khi thấy Ninh Vân Hoan, ngược lại vẻ mặt bình thường, ba Ninh vừa đứng lên, mẹ Ninh nhanh chóng bế đứa bé đã nhảy xuống sofa đang muốn chạy đến chỗ Ninh Vân Hoan lên, cười trách nói:
"Con bé này, thật không ngoan, tiểu Ý đã lớn như vậy, nhưng lại không ôm về nhà cho ba mẹ gặp, có phải nếu Tiểu Cửu không nói, con sẽ giấu ba mẹ cả đời luôn?"
"Mẹ." Lúc này thằng bé đã hơn hai tuổi, có thể kêu mẹ rất rõ ràng, bây giờ đang duỗi người ra muốn cô ôm bé, Ninh Vân Hoan hoàn toàn ngây dại, lúc này ba Lan mặc quần tây màu trắng bước đến, dưới chân cũng mang đôi giày da trắng, nửa người trên mặc chiếc áo sơmi màu đen, nhìn qua vô cùng nam tính, bấy giờ đang nói chuyện với Lâm Mậu Sơn, hôm nay ông lão mặc bộ quần áo tơ lụa vàng nhạt thêu chữ Phúc, nghe mẹ Ninh trách cứ, ba Lan phủi ngón tay:
"Thông gia không cần để ý, có thể thấy Tiểu Cửu đã giúp hai người báo thù này." Ông chỉ vào Ninh Vân Hoan lúc này vẻ mặt ngây ngốc, hiển nhiên bị Lan Lăng Yến giấu diếm chuyện hôm nay.
Thật ra mẹ Ninh không nỡ trách cứ con gái, cho dù tức giận, nhưng khi nhìn thấy Lâm Ý đáng yêu, hơn nữa Lan Lăng Yến và cô đã sớm đăng ký kết hôn, không phải là người bội tình bạc nghĩa thì cơn tức bay biến, cuối cùng vẫn là con của mình, hiện giờ mẹ Ninh đang cần một bậc thang bước xuống, ba Lan đã giúp bà nói chuyện, đương nhiên mẹ Ninh chỉ trừng mắt nhìn con gái, rồi đưa Lâm Ý cho cô.
Trong khoảng thời gian này tuy con trai nhỏ đã mất đi vẻ béo núc của trẻ con, nhưng dáng vẻ khá khỏe mạnh. Lan Cửu lạnh lùng không cho Ninh Vân Hoan đón lấy ôm ấp, vẻ mặt anh đã có hơi không vui đón thằng bé, nhưng cũng không khiến Lâm Ý bật khóc.
"Này, là sao?"
Giọng nói Ninh Vân Hoan hơi run, trên mặt lộ ra vẻ bối rối.
Lan Cửu một tay ôm con, tay kia ôm cô: "Chúng ta sẽ cử hành hôn lễ ở đây, về sau anh muốn em chính thức trở thành phu nhân của anh, thành vợ anh, thành người sẽ bầu bạn bên cạnh anh suốt đời này, anh muốn em luôn đeo nhẫn cưới trên tay chứ không phải vứt nó ở nhà, anh muốn tất cả mọi người đều biết em là của anh."
Anh không phải người trầm lặng ít nói, thậm chí có khi còn biết nói những lời lãng mạn tình tứ với Ninh Vân Hoan, lúc này cô nhìn thấy bạn bè trước mắt, cách đó không xa nhóm người Lý Phán Phán vẫn đang ngồi trên ghế sofa nhìn cô cười, trong mắt mẹ Ninh rưng rưng nước, ba Ninh lộ vẻ vui mừng, ba Lan bắt chéo hai chân, tay để trên đầu gối, mỉm cười, vẻ mặt của Lâm Mẫn bên cạnh thì vô cùng phức tạp, lại cắn môi không lên tiếng, còn người nhà họ Lâm tươi cười, nhìn cô.
Ngay cả nhà họ Mộ và các gia tộc khác cũng có người đến, có thể thấy Lan Lăng Yến muốn để tất cả mọi người chứng kiến hôn lễ của hai người.
Không biết vì sao, nước mắt đột nhiên chảy xuống, lúc này cảm giác phức tạp trong lòng khiến Ninh Vân Hoan giật mình, sự oan ức và khổ sở, sự mâu thuẫn về anh, dường như luôn bị gắt gao đóng chặt dưới nắp bình, giấu những sợ hãi ấy chặt trong bình, thậm chí sợ bị người thấy, cũng rất sợ bị người biết, không biết là để gạt bản thân hay gạt người khác, lúc này lại bắt đầu khuấy động.
"Không khóc." Lan Cửu dịu dàng không chút do dự giao con trai cho mẹ Ninh đang xúc động, ôm chặt Ninh Vân Hoan vào lòng, vừa vươn tay lau nước mắt giúp cô, vừa cúi thấp đầu chạm vào trán cô: "Anh biết trước kia anh không tốt, anh biết ngay từ đầu em luôn trách anh, anh biết em không thể hoàn toàn yên tâm về anh, cưng à, anh không mong muốn gì nhiều, bây giờ anh chưa cần em phải thương anh như anh thương em, anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội, để anh có thể chứng minh, chúng ta thật sự có thể đầu bạc đến già."