Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng
Chương 63:
Cùng với tiếng động nhỏ phát ra từ phòng tắm, Hưu Hưu bình tĩnh lại, tập trung ánh mắt vào loạt câu hỏi trước mặt.
Tuy không phải là người siêng năng học tập nhưng Hưu Hưu tự nhận mình từ nhỏ đã rất thông minh nên những câu hỏi này thực sự không đáng để nhắc tới.
Cô đang có tâm trạng vui vẻ và đã hoàn thành tốt một phần chỉ trong vài phút.
Nghe được tiếng mở cửa, Hưu Hưu vô thức quay người lại.
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tạ Chấp với mái tóc đã khô, anh nhếch môi mỉm cười.
Tạ Chấp lấy một chiếc áo sơ mi trên mắc áo gần đó mặc vào làm áo khoác rồi đi về phía cô.
"Có gì không hiểu không?"
Hưu Hưu cúi xuống nhìn, những câu hỏi mà cô đã giải quyết từ trước quá đơn giản, đơn giản đến mức cô cảm thấy nếu đặt những câu hỏi này trước mặt Tạ Chấp sẽ là xúc phạm cả hai người.
"Chưa có. Khi gặp thì em sẽ hỏi anh sau."
"Ừ." Tạ Chấp trả lời xong, ngồi xuống cách cô không xa.
Hưu Hưu dùng mắt đo khoảng cách giữa hai người, có chút không hài lòng với khoảng cách rộng bằng một người.
Tạ Chấp có vẻ rất bận rộn, vừa bật máy tính lên là không rời mắt đi.
Hưu Hưu không biết anh đang bận việc gì, nhưng Tạ Chấp làm việc gì cũng có tinh thần cực kỳ nghiêm túc, nhìn dáng vẻ không thể tập trung hơn của anh, Hưu Hưu không đành lòng đến quấy rầy anh.
Suy nghĩ ban đầu nguội dần, Hưu Hưu mím môi và chuyển ánh mắt ra chỗ khác.
Sau khi điều chỉnh lại tâm trạng, Hưu Hưu chống cằm và ép mình tiếp tục làm các câu hỏi.
Căn phòng im lặng trong giây lát, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng ngón tay của Tạ Chấp gõ vào bàn phím.
Cứ như thế cũng làm đến câu cuối cùng, Hưu Hưu dừng lại, sờ cằm suy nghĩ.
"Không nghĩ ra cách làm à?"
Giọng nói trầm thấp của Tạ Chấp truyền vào tai.
Hưu Hưu theo bản năng ngồi thẳng lưng, nhìn về phía Tạ Chấp đã ở gần từ lúc nào không biết.
"Anh thấy em nhìn chằm chằm câu này rất lâu rồi." Tạ Chấp nói.
Hưu Hưu chớp mắt, thì ra anh Tiểu Chấp vẫn để ý đến cô cho dù đang làm việc sao?
Mặt hồ vừa mới yên tĩnh lại gợn sóng, Hưu Hưu gật đầu mạnh, giơ tay biểu thị: "Cần sự hỗ trợ từ bên ngoài của anh Tiểu Chấp!"
Lời nói dí dỏm, đôi mắt hình quả hạnh sáng ngời của cô khiến trong đôi mắt điềm tĩnh của Tạ Chấp hiện lên một tia ý cười.
Hưu Hưu nhanh chóng đẩy chiếc iPad về phía Tạ Chấp, đồng thời tiến lại gần anh hơn.
Với vẻ mặt bình tĩnh, không ai có thể biết được niềm vui thầm kín trong lòng cô lúc này.
Tạ Chấp cũng không biết, Hưu Hưu nghĩ vậy.
Tạ Chấp chỉ nhìn câu hỏi mười mấy giây rồi lấy ra một cuốn sổ và dùng bút minh họa quy trình giải câu hỏi.
Hưu Hưu gật đầu, ghi lại tất cả giọng nói ấm áp không nhanh không chậm của anh.
Tuy nhiên, ánh mắt của cô lén lút di chuyển lên và dừng lại ở chiếc cằm quyến rũ của Tạ Chấp.
Cô không dám ngẩng đầu lên nữa, sợ anh sẽ phát hiện ra việc cô không tập trung.
Hihi, anh Tiểu Chấp đẹp trai quá.
Trán đột nhiên bị đầu bút gõ nhẹ, Hưu Hưu vội vàng thu hồi suy nghĩ, sờ lên trán bị đánh, có vẻ chột dạ nhìn Tạ Chấp.
Tạ Chấp hơi nheo mắt, dáng vẻ nghiêm túc: "Đang suy nghĩ gì vậy?"
Muốn hôn anh.
Hưu Hưu thầm nói.
Nhưng rốt cuộc cô cũng không bạo dạn như vậy, cô phải giấu kín suy nghĩ của mình trong lòng. Vì thế cô ngây thơ lắc đầu: "Chỉ là có chút không hiểu nên phân tâm thôi ạ."
Nghe được lời giải thích của cô, vẻ nghiêm túc vốn có của Tạ Chấp lại trở nên bất lực: "Vậy để anh giải thích cặn kẽ."
"Vâng vâng!" Thấy mình đã lừa thành công, Hưu Hưu mới hết căng thẳng, vui vẻ gật đầu.
Lần này cô không để suy nghĩ lan man nữa mà cẩn thận lắng nghe mọi điều Tạ Chấp nói.
"Vậy đã hiểu chưa?" Tạ Chấp dùng đầu bút gõ lên tờ giấy, hỏi cô.
Hưu Hưu giơ ngón tay cái lên và khoa trương nói: "Hiểu rất rõ. Anh Tiểu Chấp quá giỏi!"
Tạ Chấp bị cô chọc cười: "Trẻ con."
Hưu Hưu sửng sốt, sau đó vô thức phản bác: "Em không phải trẻ con nữa!"
Tạ Chấp không biết vì sao cô bỗng nhiên xúc động như vậy, trong mắt có chút nghi hoặc.
Hưu Hưu biết mình quá nhạy cảm, vì thế vội vàng làm dịu vẻ mặt căng thẳng, nhẹ nhàng giải thích: "Em đã mười bảy tuổi rồi, còn trẻ con gì nữa."
Bất cứ ai cũng có thể coi cô như trẻ con, nhưng Tạ Chấp thì không thể.
Cô không thể luôn là một đứa trẻ trong mắt anh được.
- --Thời thanh xuân, có chút nổi loạn.
Tạ Chấp nghĩ như vậy.
Anh chiều ý: "Được rồi, sau này anh không nói vậy nữa."
Hưu Hưu nhìn anh không nói gì, không vui chút nào, những lời này rõ ràng là nói cho qua mà thôi!
Tạ Chấp dọn bàn, nói với Hưu Hưu: "Muộn rồi, em về phòng đi ngủ đi."
"Không muốn." Hưu Hưu vẫn thấy chán nản, có chút nóng nảy.
Cô đi thẳng đến giường Tạ Chấp, ngã người lên đó nói: "Đêm nay em ngủ ở đây!"
Vẻ mặt của Tạ Chấp cứng đờ trong giây lát, bất lực sờ trán, hỏi cô: "Em ngủ ở đây, còn anh thì sao?"
Hưu Hưu nghiêng đầu nhìn anh, thầm nghĩ, anh có thể ngủ ở đây, dù sao anh cũng coi cô như một đứa trẻ mà?
"Tùy anh!" Trong lời nói vẫn là tức giận.
Tạ Chấp im lặng thở dài, đi đến bên giường, đưa tay ra: "Đưa thẻ phòng cho anh."
Hưu Hưu từ chối, thậm chí còn quay người lại: "Không."
"..." Tạ Chấp không biết nên nói cái gì, cũng không biết vì sao cô tức giận.
"Đừng quậy nữa."
Anh cúi xuống, đặt đầu ngón tay lên lưng người đang tức giận rồi vỗ vỗ.
Sau khi cảm nhận được Tạ Chấp chạm vào sống lưng mình, khóe môi Hưu Hưu cong lên dưới chăn.
Cô không thực sự tức giận, cô đang kiếm cớ.
Chỉ muốn trêu chọc anh thôi.
Thấy Hưu Hưu thờ ơ, nằm bất động trên giường như một con mèo, Tạ Chấp đành phải khéo léo nói với cô: "Em muốn anh ngủ trên sofa cả đêm à?"
"Không được phép ngủ trên sofa!" Hưu Hưu ngẩng đầu lên ngăn cản anh như cảnh cáo: "Bị cảm lạnh thì phải làm sao?"
Tạ Chấp đưa tay ra: "Vậy đưa thẻ phòng cho anh, anh sang phòng bên cạnh."
Hưu Hưu nhìn chằm chằm vào đôi tay thon dài của mình rồi lại vùi mặt vào chăn.
Tạ Chấp: "... Vậy rốt cuộc em muốn anh phải làm sao?"
Không có tiếng trả lời, trong lúc nhất thời, cô mới chậm rãi giơ tay phải lên vỗ nhẹ vào bên cạnh mình.
Tạ Chấp cứng đờ, sau đó xoay người đi ra ngoài: "Anh ngủ sofa."
Hưu Hưu vội vàng ngẩng đầu nhìn thấy anh thật sự đi ra ngoài, vội vàng đứng dậy nói: "Này, anh Tiểu Chấp!"
Cô đưa tay định kéo lấy anh, nhưng vì quá vội vàng nên không giữ được đà, cô đột nhiên mất thăng bằng và ngã xuống đất.
May mắn thay, Tạ Chấp sau khi nghe thấy giọng nói của cô đã quay lại nhìn, nhanh chóng bước tới, bế cô vào lòng và ôm thật chặt.
Sống mũi của cô đập vào lồng ngực rắn chắc của Tạ Chấp, Hưu Hưu còn chưa kịp cảm nhận được sự an ủi từ cái ôm của Tạ Chấp, sống mũi đau nhức khiến nước mắt cô trào ra.
"Ôi, đau quá..." Hưu Hưu nhắm mắt lại, khóe mắt đỏ ngầu đã rưng rưng nước mắt.
Tạ Chấp cau mày, bế người trong lòng trở lại giường, ngẩng mặt lên, cúi đầu cẩn thận kiểm tra.
"Đau ở đâu?" Anh hỏi, trông có vẻ nghiêm túc.
Hưu Hưu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tạ Chấp qua làn nước mắt mờ mịt.
Anh đã ở rất gần.
Sau đó, sống mũi đau nhức dần dần giảm xuống, tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào khuôn mặt của Tạ Chấp.
Tạ Chấp ngước mắt nhìn Hưu Hưu, thấy cô ngây người, lại hỏi: "Có đau lắm không? Có muốn đến bệnh viện không?"
Hưu Hưu liên tục lắc đầu, mặc dù cô vẫn có thể cảm nhận được sống mũi hơi kỳ lạ nhưng cơn đau đã dần dần biến mất.
Nhưng cô không thể nói.
"Đau lắm, nhưng không cần đi bệnh viện."
Bởi vì cô muốn ôm anh.
Cô tựa vào người Tạ Chấp, vươn tay ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào ngực anh.
Cơ thể Tạ Chấp cứng đờ, đầu ngón tay run run.
Sau đó nghe thấy người trong ngực nghẹn ngào nói: "Vừa rồi em suýt nữa úp mặt xuống đất, sợ chết đi được. Khuôn mặt xinh đẹp như vậy không thể để bị đập xuống đất được."
Giọng nói nhẹ nhàng có chút tủi thân, tủi thân vì cô thích anh nhiều như vậy nhưng anh lại không biết gì cả.
Cảm giác kỳ quái ban đầu biến mất sau khi nghe được lời nói vui vẻ của cô, Tạ Chấp bất đắc dĩ mỉm cười, giơ tay đặt lên đầu người trong lòng, xoa xoa: "Được rồi, không sao đâu."
Cô lưu luyến dụi má mình vào trong lòng anh, lúc này Hưu Hưu cảm thấy cú ngã đáng sợ vừa rồi quả thực cũng đáng giá.
Tạ Chấp lắc lắc bàn tay đang dính trên người, sau đó lùi lại nửa bước, vươn tay nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm eo mình ra.
Hưu Hưu sửng sốt, trong lòng có chút lạnh lẽo, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tạ Chấp.
Tạ Chấp quay mặt đi, nhếch môi không cười nói: "Là bởi vì em không muốn ngủ một mình sao?"
Tâm trạng Hưu Hưu hỗn loạn không biết nên phản ứng thế nào, cô chỉ có thể mơ hồ nghe theo lời anh nói: "Vâng."
Tạ Chấp sờ đầu cô nói: "Đi ngủ thôi, anh ở cùng em."
??!
Đôi mắt của Hưu Hưu mở to một chút, nhìn người trước mặt không rõ vì lý do gì.
"Anh cũng còn có việc chưa làm xong, em ngủ đi." Tạ Chấp đi đến bàn làm việc.
Hưu Hưu hiểu ý, nhìn bóng lưng anh không nói nên lời.
Cô nghĩ anh chỉ có ý muốn ngủ với cô.
Nhìn chằm chằm bóng lưng Tạ Chấp một hồi, cô mới nằm trở lại giường, chui vào trong chăn.
Lật người lại, phần thịt mềm quanh eo bị một tấm thẻ cứng đập trúng, cô lấy ra, chính là thẻ phòng.
Sau khi quan sát một lúc, cô gọi Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp."
Tạ Chấp quay đầu lại: "Sao thế?"
Hưu Hưu giơ tay lên, ngón tay kẹp tấm thẻ: "Của anh đây."
Tạ Chấp đi đến bên cạnh cô, lấy thẻ phòng.
Hưu Hưu kéo chăn che đi nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt hạnh tròn xoe: "Đừng ngủ trên sofa, cũng đừng làm việc quá muộn, biết không?"
Nói xong cô quay người lại, quay mặt về phía Tạ Chấp: "Em ngủ đây."
Tạ Chấp đứng đó, im lặng nhìn phía sau cô một lúc rồi quay lại bàn làm việc.
Tưởng mình sẽ bị mất ngủ nhưng vì bôn ba cả ngày trời nên cô ngủ nhanh hơn dự kiến.
Khi tỉnh dậy, Hưu Hưu theo bản năng nhìn chung quanh, thấy trong phòng trống rỗng, im lặng.
Cô vén chăn, kéo dép lê bước ra ngoài, thấy trên ghế sofa không có ai, cô thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi sửa soạn xong, Hưu Hưu nhấc điện thoại lên, đang định hỏi Tạ Chấp dậy chưa, nhưng lại nhìn thấy tin nhắn wechat của Tạ Chấp một giờ trước.
[Anh ra ngoài một chút, em tự gọi đồ ăn nhé.]
? Hưu Hưu chớp mắt, mới tám giờ thôi, anh đi đâu sớm thế?
Cô nghĩ ngợi rồi gọi điện thoại.
Điện thoại đã được kết nối.
Hưu Hưu lập tức hỏi: "Anh Tiểu Chấp, anh ở đâu vậy?"
"Ra ngoài làm một số việc, anh sẽ quay lại ngay. Nhớ ăn sáng đi nhé." Tạ Chấp nói.
Hưu Hưu cau mày: "Vậy tại sao không nói với em, em có thể đi cùng anh mà?"
Đúng lúc này, đầu bên kia điện thoại đột nhiên vang lên một giọng nam khác, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại rất quen thuộc.
Một mình Tạ Chấp đến nhà bác cả!