Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng
Chương 59:
Tạ Chấp đưa cho cô hộp sữa đã cắm ống hút: "Có hối hận không? Ở nhà ngủ bù không phải tốt hơn sao?"
Hưu Hưu uống một ngụm sữa, vẫn cố chống đối: "Em không buồn ngủ. Đây là phản ứng sinh lý bình thường."
Tạ Chấp không tranh luận với cô: "Lên máy bay rồi ngủ một giấc."
"Em biết rồi!" Tâm trạng Hưu Hưu vui vẻ, nhẹ nhàng gõ chân xuống đất, một tay cầm bánh mì một tay cầm sữa, thoải mái ăn uống.
Tiếng wechat vang lên, Hưu Hưu cúi đầu nhìn túi quần jean có điện thoại di động của mình, hơi quay đầu lại nói với Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, giúp em lấy điện thoại ra."
Tạ Chấp nhìn góc nhọn của chiếc điện thoại nhô ra từ túi quần của cô, dừng lại một lúc, cuối cùng đưa tay ra mà không nói gì.
Hưu Hưu nghiêng người nhìn điện thoại di động trong tay Tạ Chấp.
[Thần tiên Hưu, ra ngoài đi chơi đi!]
"À, là Anh Anh." Hưu Hưu vội vàng đưa hết đồ đạc trong tay cho Tạ Chấp, nhận lấy điện thoại từ tay anh.
[Không được rồi người đẹp Anh, thần tiên này sắp bay lên trời rồi~]
[???]
Hưu Hưu cười tươi, mở máy ảnh ra, chụp một bức ảnh và gửi đi.
Hai giây sau, Văn Anh trực tiếp gọi điện.
Hưu Hưu chớp mắt và trả lời.
"Cậu đang ở sân bay à? Đi đâu vậy?"
"Đi Thành Đô."
"Thành Đô…" Văn Anh phản ứng nhanh: "Tạ Chấp đã về nước rồi à?"
Nụ cười trên mặt Hưu Hưu càng sâu hơn: "Đúng rồi~"
Văn Anh cười ha hả nói: "Nhìn cái vẻ vui phơi phới của cậu kìa. Mình vốn định tìm cậu đi chơi căn phòng bí mật, nhưng xem ra không có cơ hội rồi."
Hưu Hưu cười nói: "Lần sau đi, lần sau mình sẽ mời cậu~"
Văn Anh trợn tròn mắt trước giọng nói ngọt ngào của cô bạn thân: "Được được được, vui đến vậy cơ à, người không biết còn tưởng cậu với người yêu gặp lại sau một thời gian dài xa cách đó."
"Gì mà người yêu?" Nụ cười của Hưu Hưu nhạt đi, vẻ mặt khó hiểu.
Văn Anh không biết cô bạn thân thật sự thiếu kinh nghiệm hay chỉ là giấu quá giỏi, nên hỏi một câu mà cô đã ấp ủ bấy lâu nay: "Hưu Hưu, rốt cuộc cậu có cảm giác gì với Tạ Chấp?"
Hưu Hưu ngơ ngác hỏi: "Cảm giác gì chứ?"
"Haiz." Văn Anh bất đắc dĩ giải thích: "Thì là, cậu thích anh ấy không?"
"Thích chứ."
Văn Anh kinh ngạc: "Thật sao?!"
"Anh ấy là người anh trai thân yêu nhất của mình."
Văn Anh nghẹn họng, không nói nên lời: "Ý mình không phải vậy!"
"Vậy ý cậu là sao?"
Văn Anh thật muốn bay thẳng đến sân bay, đập một gậy vào đầu Hưu Hưu, cô ấy lớn tiếng nói: "Là kiểu tình cảm nam nữ đó!"
Hưu Hưu sửng sốt, chợt hiểu Văn Anh đang nói gì, mở miệng muốn phản bác.
Không ngờ Tạ Chấp lại nhận ra sự im lặng kỳ lạ của cô, nghiêng mặt hỏi: "Sao vậy?"
Hưu Hưu ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của Tạ Chấp.
Lời phủ nhận vốn dĩ là lẽ tự nhiên bỗng nhiên nghẹn lại trong cổ họng, Hưu Hưu vội vàng nhìn đi chỗ khác, một cảm giác khó tả. Cuộc đối thoại giữa cô và Văn Anh không nên để Tạ Chấp biết, nên cô đứng dậy đi về phía góc tường.
Sau khi giữ khoảng cách với Tạ Chấp, Hưu Hưu lại thoải mái mở miệng: "Cậu nói cái gì kỳ vậy? Anh ấy là anh trai của mình!"
"Thật sao?" Văn Anh dò hỏi lần nữa.
"Chuyện này làm sao có thể là giả được?" Hưu Hưu chống hông.
Văn Anh không thể tin được, cô và Hưu Hưu đã quen nhau từ khi ba tuổi, mười năm qua Hưu Hưu chưa từng bị hấp dẫn bởi bất kỳ người khác giới nào.
Chuyện này có khả năng không?!
"Hưu Hưu, nói thật đi, cậu đã từng thích ai chưa?"
Biết Văn Anh ám chỉ điều gì, Hưu Hưu phủ nhận không chút do dự: "Chưa."
"Tại sao, đang đúng là thời kỳ rung động của thanh xuân đó, cậu là con gái giả mạo à!"
Hưu Hưu nhún vai, thản nhiên nói: "Mình có thể thích ai? Dù sao thì họ cũng không đẹp bằng mình~"
"…" Văn Anh cạn lời, sau đó tiếp tục nói: "Tạ Chấp thì sao?"
Hưu Hưu không biết tại sao lại chuyển chủ đề sang anh Tiểu Chấp: "Không phải mình đã nói sao? Anh ấy là anh trai của mình!"
"Không có quan hệ huyết thống."
"Đó vẫn là anh trai của mình!" Hưu Hưu nói lớn.
"Sở Yến cũng là anh trai của cậu, nhưng cậu không có thân thiết với anh ấy như vậy." Văn Anh buột miệng nói ra câu đó, rồi đột nhiên tỉnh ngộ.
Đúng rồi, thái độ của Hưu Hưu đối với Sở Yến và Tạ Chấp chắc là không có gì khác biệt quá lớn phải không?
Nghĩ như vậy, có lẽ cô gái ngốc nghếch này vẫn chưa hiểu được trái tim của mình, ngốc nghếch đến mức không hiểu được.
Văn Anh quyết định giúp đỡ cô bạn: "Hưu Hưu, có chuyện này mình luôn muốn nói với cậu."
"Gì vậy?"
"Mình thích Tạ Chấp."
"..."
Hưu Hưu ngây người, sau đó lắp bắp nói: "Cậu, cậu nghiêm túc đấy à?"
"Giả đó." Văn Anh trả lời dứt khoát.
Hưu Hưu không biết tự thở dài một hơi: "Cậu không sao chứ, Anh Anh? Đùa gì kỳ vậy? Rảnh quá."
Văn Anh cười hì hì rồi nói: "Vừa rồi nghe mình nói như vậy, cậu cảm thấy thế nào?"
Cảm thấy như thế nào?
Hưu Hưu ngây người, cô vô thức nhớ lại.
Cảm giác như khi bị một cây búa nặng đập vào đầu, có tính không?
Văn Anh tiếp tục nói: "Hưu Hưu, tuy rằng mình thích Tạ Chấp là giả, nhưng một ngày nào đó Tạ Chấp sẽ yêu đương, rồi kết hôn sinh con. Nếu thật sự đợi đến ngày đó, cậu có thể thoải mái chúc phúc như một người em gái không?"
"Mình…" Hưu Hưu ngập ngừng, thực sự bị lời nói của Văn Anh làm cho không nói nên lời.
Trong lúc bế tắc, bị ai đó vỗ vai, lúc quay lại thì chính là Tạ Chấp.
"Lên máy bay thôi." Anh nói.
Văn Anh cũng nghe được giọng nói của Tạ Chấp, cười thích thú: "Được rồi được rồi, mình không trì hoãn cậu nữa, cúp máy đây."
Nói xong, tiếng điện thoại cắt đứt.
Nhìn thấy Hưu Hưu ngơ ngác khác thường, Tạ Chấp gật đầu nói: "Ngây ra làm gì vậy? Đi thôi."
"Dạ." Hưu Hưu chạm vào chỗ anh đụng vào, ngoan ngoãn đi theo Tạ Chấp.
Sau khi lên máy bay, Tạ Chấp sắp xếp hành lý, ngồi xuống, nhìn Hưu Hưu vừa nãy có chút mất tập trung: "Sao vậy?"
Hưu Hưu mím môi, có chút uể oải: "Không có gì."
Tất cả đều là vì những lời nói khó hiểu vừa rồi của Văn Anh mà trong lòng cô không khỏi có cảm giác kỳ lạ.
Tạ Chấp cho là cô quá buồn ngủ, gõ vào trán: "Vậy em ngủ một giấc đi."
Hưu Hưu gật đầu đồng ý, ngủ một giấc rồi quên hết lời của Anh Anh.
Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nhưng mọi chuyện không dễ dàng như cô nghĩ.
Sau khi nhắm mắt lại, khứu giác của cô dường như nhạy cảm hơn, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm đặc trưng và sảng khoái của Tạ Chấp bên cạnh.
Công kích tinh thần của Văn Anh quả thực rất đáng sợ, lời nói của cô bạn cứ quanh quẩn trong đầu cô như bóng ma, không cách nào xua tan.
Hưu Hưu tức giận mở to mắt, khoanh tay: "Không ngủ được."
Tạ Chấp nhìn cô một cái, đổi trang trên iPad rồi đưa cho Hưu Hưu: "Vậy chúng ta làm một bộ đề mô phỏng nhé."
Hưu Hưu mở to mắt khó tin, đùa à, hiện tại cô không muốn làm đề!
Tạ Chấp liếc mắt qua: "Sao thế?"
Hưu Hưu mím môi, tiến lại gần anh, nhẹ nhàng kéo góc áo anh: "Anh Tiểu Chấp, chúng ta nói chuyện một lát được không?"
Nhìn bộ dạng của cô như vậy, Tạ Chấp biết cô sẽ không muốn làm đề nữa: "Ồ, nói chuyện gì?"
Hưu Hưu cố hỏi một cách tự nhiên: "À, anh đã có bạn gái chưa?"
Đôi mắt của Tạ Chấp cứng đờ, có chút kinh ngạc, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Hưu Hưu nhắc đến vấn đề như vậy với anh.
Trong lòng anh, Hưu Hưu luôn giống như một đứa trẻ, trẻ con sẽ không bao giờ tò mò những chuyện như vậy.
Tạ Chấp cụp mắt nhìn cô gái trước mặt, lần đầu tiên anh thực sự cảm thấy cô không còn là một đứa bé có giọng nói trong trẻo và đòi lớn lên nữa mà đã thực sự trưởng thành.
Tạ Chấp im lặng khiến Hưu Hưu hiểu lầm, cô đột nhiên có chút căng thẳng: "Sao vậy?"
Lẽ nào thực sự đã có bạn gái rồi sao?
"Chưa."
Hưu Hưu giật mình một lúc mới nhận ra anh đang trả lời câu hỏi kia của mình.
"Vậy anh có thích ai không?" Hưu Hưu nhịn không được hỏi lại.
Tạ Chấp nhìn càng ngày càng lạ, anh cụp mắt xuống, cẩn thận nhìn cô gái bên cạnh, một lúc lâu sau mới cau mày hỏi bằng giọng lạnh lùng: "Em yêu rồi à?"
Mình???
Hưu Hưu bị sốc: "Em không có!"
Sao lại nghĩ cô yêu đương rồi: "Em đang hỏi anh mà!"
Tạ Chấp vẫn cau mày nói: "Anh có thể thích ai được chứ."
Dừng một chút, trong mắt anh mang theo cảnh cáo: "Hơn nữa, em còn nhỏ, không được phép yêu sớm."
Hưu Hưu không khỏi che mặt lại, tức giận nói: "Em đã nói là không có rồi mà."
Nói xong cô quay người lại, đưa lưng về phía Tạ Chấp, nhưng khóe miệng cô không khỏi nhếch lên vì lời anh vừa nói.
Cô không ngủ được nên để mặc cho những suy nghĩ chạy lung tung, lật đi lật lại trong đầu.
Hai tiếng sau, máy bay đến sân bay Thành Đô.
Tuy nhiên, nghĩa trang của cha Tạ Chấp lại nằm ở một quận nhỏ thuộc quản lý của Thành Đô, điều đó có nghĩa là vẫn phải đi xe buýt hai tiếng đồng hồ nữa.
Sau khi lên xe, Hưu Hưu lại ngáp dài, cuối cùng giấc ngủ cũng dần dần đến.
Lúc này mặt trời đã lên đỉnh đầu, nắng từ cửa sổ tràn vào.
Tạ Chấp thấy Hưu Hưu buồn ngủ đến khó mở được mắt, bèn kéo rèm che bớt ánh sáng.
Trong xe không mấy ổn định, Hưu Hưu chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại lần nữa, Hưu Hưu cảm thấy cổ mình đau nhức, cô đưa tay xoa xoa, ngay sau đó cô nhận ra mình đang tựa vào vai Tạ Chấp.
Cô giật mình, sau đó nhanh chóng đứng thẳng dậy.
Không phải là chưa từng ngủ bên cạnh anh, nhưng hôm nay cô lại bỗng cảm thấy khác lạ!
Hưu Hưu cẩn thận quay đầu nhìn Tạ Chấp.
Thì ra anh đang ngủ.
Ánh sáng rời rạc xuyên qua tấm rèm như cá lọt lưới, từ sống mũi cao cho đến cằm, từng đường nét trên khuôn mặt của anh đều được phác thảo sắc nét và hoàn hảo.
Bản chất yêu cái đẹp trong xương cốt cô ngay lập tức bị kích thích, cô chăm chú nhìn người bên cạnh với nụ cười trong mắt.
Quả nhiên, anh Tiểu Chấp của cô là đẹp trai nhất.
Một lúc lâu sau, Tạ Chấp mới giơ tay lên, ngón tay thon dài đặt lên trán anh, xoa xoa.
Thấy anh như đã tỉnh, Hưu Hưu vội vàng nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
"Hưu Hưu, dậy thôi, chúng ta tới rồi."
Vai trái bị ai đó khẽ chạm vào, Hưu Hưu giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn về phía Tạ Chấp hỏi: "Đến rồi?"
Tạ Chấp không có nhận ra cô có gì kỳ lạ: "Ừm, chuẩn bị xuống xe thôi."
"Vâng~" Hưu Hưu quay đi và không nhịn được cười.
Chắc hẳn cô đã thừa hưởng tài diễn xuất của mẹ nên giả vờ thành thạo như vậy.
Xuống xe.
Trước khi vào nghĩa trang, Tạ Chấp mua một bông hoa cúc trắng ở một cửa hàng nhỏ bên ngoài.
Có lẽ vì bầu không khí trang nghiêm đặc trưng của nghĩa trang, Hưu Hưu mới bình tĩnh lại trong giây lát và im lặng đi theo Tạ Chấp.
Cô và Tạ Chấp đã tới đây nhiều lần, quen thuộc đường đi.
Bởi vì cúi đầu nhìn xuống đất, khi Tạ Chấp dừng lại, Hưu Hưu nghi hoặc ngước mắt lên.
Tạ Chấp nhìn về phương xa, sắc mặt tối sầm lại.
Hưu Hưu nhận ra điều gì đó và nhìn theo hướng nhìn của anh.
Quả nhiên lại là hai người đáng ghét kia.