Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Chương 42:


Chương trước Chương tiếp

Sau khi Trình Tấn đưa ba đứa nhỏ về nhà cũng không ở lại quá lâu.
Trước khi rời đi, anh ta đi tới trước mặt Sở Yến, xoa đầu: "Hai ngày này chơi có vui không?"
Sở Yến vẫn còn vui vẻ chưa hết: "Vui ạ. Chú Trình, lần sau chú thật sự sẽ dẫn cháu đi xem lạc đà sao?"
Đây là lời vừa rồi Trình Tấn nói với cậu ở trên xe.
"Đương nhiên rồi." Trình Tấn mỉm cười: "Sau khi hoàn thành công việc trong khoảng thời gian này, chú sẽ đưa cháu đến đó."
Sở Yến nhảy lên vui mừng: "Vui quá!"
Hưu Hưu ngẩng đầu nhìn Trình Tấn, đôi mắt to tròn đầy khao khát, giơ bàn tay nhỏ nhắn đầy đặn lên: "Hưu Hưu có thể đánh bại sói xám xấu xa."
Trình Tấn bỗng không phản ứng: "Sao?"
Sở Yến trợn mắt, xoa đầu cô bé: "Đừng lo lắng, đến lúc đó anh nhất định sẽ dẫn em đi!"
Nhìn thấy đôi mắt thỏa mãn uốn cong thành hình trăng lưỡi liềm của Hưu Hưu, Trình Tấn cuối cùng cũng hiểu được thứ gì có thể đánh bại con sói to lớn xấu xa, thì ra cô nhóc này đang nói mình cũng muốn nhìn thấy lạc đà.
Trình Tấn buồn cười, nhéo nhéo gò má non nớt của cô bé: "Cô nhóc cháu đúng là bảo vật sống mà."
Hưu Hưu lắc đầu: "Không, Hưu Hưu không phải bảo vật sống, là cục cưng, Hưu Hưu cục cưng."
Sở Yến giả vờ lắc lắc người, chán ghét nói: "Sở Hưu Hưu, da mặt em dày quá!"
Đáng tiếc Hưu Hưu hoàn toàn không hiểu ý cậu ta đang mỉa mai, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình rồi nghiêm túc phản bác: "Da mặt Hưu Hưu đâu có dày đâu!"
Cô bé "hứ" rồi bỏ chạy đến bên cạnh Tạ Chấp: "Anh Tiểu Chấp, anh Tiểu Yến lại bắt nạt Hưu Hưu nữa!"
Sở Yến trợn tròn mắt kinh ngạc, đuổi theo: "Sở Hưu Hưu, em nói bậy cái gì vậy? Anh bắt nạt em khi nào?"
Hưu Hưu cười khúc khích, nắm lấy tay Tạ Chấp: "Chạy thôi, chạy thôi, anh Tiểu Yến đuổi kịp rồi~"
Nhìn thấy dáng vẻ chơi đùa vui vẻ của Hưu Hưu, mặc dù Tạ Chấp không có tâm trạng nhưng bước nhanh hơn một chút, ôm cô bé vào trong nhà.
Sở Yến đuổi theo, hét lớn: "Sở Hưu Hưu, cái đồ đểu này, sao dám vu oan cho anh hả?"
Hưu Hưu chạy thở hổn hể cũng không quên phản bác: "Hưu Hưu không phải đồ đểu, Hưu Hưu là một quả trứng ngoan!"
Tạ Chấp: "..."
Vì có Hưu Hưu mà tâm trạng của cậu đã thành công thoát khỏi đáy vực.
"Không thể nói mình là quả trứng ngoan." Cậu sửa lại lời cô bé.
"Nhưng Hưu Hưu là một quả trứng ngoan mà?" Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hưu Hưu tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Đó là lý do tại sao cô bé có thể ra khỏi vỏ trứng và trở thành một bé rồng nhỏ.
Tạ Chấp không biết suy nghĩ khó hiểu của cô bé nên nói tiếp: "Có thể nói mình là một em bé ngoan."
Hưu Hưu chớp chớp mắt: "Vâng, Hưu Hưu là một em bé ngoan."
Dừng một chút, cô bé bổ sung thêm: "Cũng là một quả trứng ngoan!"
"… Được rồi." Tạ Chấp quyết định không đính chính nữa, dù sao trẻ con luôn có một chút cố chấp không thể giải thích được.
"Ha, bắt được rồi!"
Sở Yến đuổi theo phía sau, túm lấy cổ áo Hưu Hưu, cố gắng thanh minh cho mình: "Mau nói đi, vừa rồi anh có bắt nạt em hay không?"
Hưu Hưu há miệng và vẫy hai bàn tay nhỏ bé của mình: "Cứu em, cứu em!"
Tạ Chấp nhìn cổ của cô bé bị cổ áo siết chặt, cậu cau mày nhìn Sở Yến: "Đừng kéo nữa."
"Biết rồi!" Sở Yến không vui trừng mắt nhìn cậu.
Tuy nhiên, mặc cho lời nói gay gắt, cậu ta vẫn nới lỏng cổ áo trên tay, sau đó hỏi Hưu Hưu: "Nói đi, vừa rồi có phải anh bắt nạt em không?"
Với tính mạng đang bị đe doạ, Hưu Hưu trả lời: "Không..."
Sở Yến nhếch môi: "Vậy em còn dám vu oan cho anh?"
Hưu Hưu đáng thương lắc đầu: "Em không dám..."
"Biết mình sai chưa?"
"Biết rồi ạ…"
"Hừ." Sở Yến hài lòng buông tay: "Vậy còn tạm được."
Cuộc đấu súng ngắn ngủi kết thúc bằng sự đầu hàng của Hưu Hưu, hai đứa trẻ làm hòa rồi cùng nhau bước vào nhà.
Vừa đi tới hiên nhà, Sở Yến đã nghe thấy trong nhà có khách.
Cậu ta buông tay Hưu Hưu, tò mò chạy vào trong.
Sau khi nhìn thấy trong phòng có mấy người, hắn hưng phấn kêu lên: "Ông nội, cô, anh Cố Kỳ!"
Cô? Anh Cố Kỳ?
Hưu Hưu đang vui vẻ đi theo phía sau, mắt cũng sáng lên khi nghe thấy tên của hai người này.
Đó là cô và anh Tiểu Kỳ!
Cô bé vô cùng vui mừng, bước nhanh hơn, lon ton chạy theo.
Nghe thấy giọng nói của Sở Yến, mấy người trong phòng quay đầu lại.
Sở Lâm cười nói: "Xem ra bọn nhỏ đã về cả rồi."
Sở Hàn Lan đứng dậy, nhìn về phía sau Sở Yến, quả nhiên, anh nhìn thấy thân hình nhỏ bé của Hưu Hưu đang chạy theo sau.
Cô bé dang rộng vòng tay: "Cha ơi~"
Sở Hàn Lan đi tới, cúi người bế Hưu Hưu lên, hỏi cô bé: "Ở trang trại có vui không?"
Hưu Hưu vui vẻ gật đầu: "Vui lắm ạ. Hưu Hưu nhìn thấy rất nhiều động vật nhỏ và trái cây ngọt nữa!"
Sở Hàn Lan nhẹ nhàng cười nói: "Thật sao, nghe thích quá."
Trong lúc hai cha con đang trò chuyện, Sở Yến nhanh chóng chạy về phía một ông cụ ngồi trên xe lăn trong phòng: "Ông nội, Tiểu Yến nhớ ông quá, ông thấy khỏe hơn chưa ạ?"
Ánh mắt ông cụ ngồi trên xe lăn nghiêm túc, mặt mày có chút tái nhợt, có lẽ là do nguyên nhân thể chất.
Thấy ông nội không còn tươi cười chào hỏi như trước, Sở Yến chậm lại, có chút nghi hoặc hỏi: "Ông nội, ông thấy không khỏe sao?"
Thấy thái độ của cha mình khác thường, Sở Lâm vội vàng cúi xuống thấp giọng nói với ông Sở: "Cha, chẳng phải vừa nói rồi sao, việc này không liên quan gì đến con trẻ. Thích đánh mắng Hàn Lan bao nhiêu cũng được, nhưng đừng để cảm xúc làm tổn thương bọn trẻ."
Ông Sở nghe xong mệt mỏi nhắm mắt lại, thở dài nặng nề.
Thấy ông nội có vẻ rất khó chịu, Sở Yến vội vàng hỏi: "Ông nội, ông sao vậy?"
Sở Lâm cười nói với cậu ta: "Không sao đâu, Tiểu Yến cháu yên tâm, ông nội chỉ hơi mệt sau chuyến đi thôi."
"Thật sao?" Sở Yến hỏi.
Ông Sở nhìn cậu ta bằng ánh mắt phức tạp như đang quan sát điều gì đó, một lúc sau, ông cụ mới khẽ gật đầu, nói một tiếng 'ừm' nhàn nhạt.
Sở Yến suy nghĩ một chút, chạy ra phía sau, giơ tay lên ấn vào vai ông: "Cháu xoa bóp cho ông nội, vậy sẽ nhanh bớt mệt!"
Nhìn thấy tình hình bên này tạm thời ổn định, Sở Lâm lại nhìn Sở Hàn Lan.
Hưu Hưu được Sở Hàn Lan ôm vào lòng, trên mặt tươi cười vẫy tay với cô ấy, ngọt ngào gọi: "Cô ơi~"
Dáng vẻ nhỏ xinh đáng yêu đó khiến Sở Lâm không khỏi bật cười, cô ấy bước tới nói: "Ôi, Hưu Hưu cục cưng của chúng ta lại xinh đẹp hơn rồi, lại đây cô ôm một cái."
"Hưu Hưu cục cưng~" Cố Kỳ đang ngồi trên ghế sofa lặp lại với giọng điệu giống như của mẹ, rồi trở lại giọng nói bình thường để phàn nàn: "Mẹ, mẹ thậm chí còn không nhiệt tình với con trai mình như vậy."
Sở Lâm tức giận đá một cước vào chân đang để lung tung của cậu ta: "Nếu con có thể đáng yêu như Hưu Hưu, mẹ cũng sẽ nhiệt tình với con. Ngồi thẳng lên đi, thấy kiểu cà lơ phất phơ của con thì càng ghét."
"Hừ..." Cố Kỳ bị đau ném điện thoại đi, ôm chân, phẫn nộ: "Có ai lại làm điều này với con trai mình bao giờ chưa?!"
"Ăn nói bậy bạ!" Ông Sở nghiêm mặt nói: "Đá thằng bé như vậy, lỡ bị làm sao thì sao?"
"Hừ." Sở Lâm thản nhiên xua tay: "Có thể làm sao chứ ạ. Thằng ranh này cứng đầu lắm."
Sở Hàn Lan đặt Hưu Hưu xuống, dẫn cô bé đến gặp trước mặt ông Sở, nói: "Hưu Hưu, đây là ông nội."
"Ông nội?" Hưu Hưu nghiêng đầu, nhìn ông cụ xa lạ trước mặt, có chút nghi hoặc lặp lại.
Sở Lâm sờ đầu cô bé và nói: "Đúng rồi, ông nội là cha của cô và cha. Đây là lần đầu tiên Hưu Hưu gặp ông nội phải không? Để ông nội tặng quà gặp mặt cho con nhé?"
Quà gặp mặt?
Hưu Hưu nhớ tới món quà mà cô tặng cho mình lần trước, khẽ mở miệng: "Có sáng lấp lánh không ạ?"
Sở Lâm cười: "Được, nếu Hưu Hưu thích đồ sáng lấp lánh thì tặng quà sáng lấp lánh."
Nói xong cô ấy quay đầu lại nhìn ông cụ: "Cha, cháu gái nhỏ của cha chào cha kìa. Cha có chút phản ứng nào đi."
Sở Yến chen vào: "Ông nội, em ấy tên là Sở Hưu Hưu, năm nay ba tuổi, đang học mẫu giáo."
Nhìn cô bé ngây thơ trước mặt, nghe giọng nói của Sở Yến sau lưng, ông cụ Sở mấp máy môi, ánh mắt có vẻ buồn bực.
Ông cụ cười cay đắng, thật mỉa mai, mỉa mai làm sao.
Hưu Hưu không biết tại sao ông nội lại có ánh mắt kỳ quái nhìn mình, gãi gãi tai rồi lên tiếng: "Cháu chào ông nội?"
"Ừ." Ông Sở hơi mở miệng, giọng nói gượng gạo thoát ra từ cổ họng: "Được rồi."
Không khí trong phòng rất kỳ quái, Cố Kỳ vô thức ngồi thẳng dậy, bình tĩnh nhìn người lớn.
Khi mới đến, cậu ta thấy tình hình giữa ông ngoại và chú đang căng thẳng, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Cậu ta ném ánh mắt nghi ngờ về phía Sở Lâm thì bị trừng mắt lại.
Xí, Cố Kỳ sờ mũi, không muốn nói thì thôi.
- ------------------



Loading...