Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 9.1:


Chương trước Chương tiếp

Tổ hợp hai người Long Ngao Thiên nhìn vào đều thấy có chút quái dị, nhưng Linh Thú Các mở ra xác thật là một sự kiện tốt.
Đối với đệ tử tu vi còn chưa đến Trúc Cơ mà nói chính là vô cùng tốt.
Tu vi dưới Trúc Cơ không thể ngự kiếm, thực lực cũng thấp kém, di chuyển không thể di chuyển, công kích cũng không được, nói đến không khác gì một phế vật.
Cho nên có một con linh thú hữu dụng là chuyện quan trọng nhất đối với những người này, mặc kệ có thể dùng làm vật cưỡi hay không, ít nhất còn có thể dùng linh thú để đánh nhau.
Ở Tu chân giới, những gia đình có điều kiện một chút, ngay khi đời sau được sinh ra đã chuẩn bị sẵn một linh thú khế ước bên người, hài đồng cùng linh thú cùng nhau lớn lên, thập phần ăn ý, dù cho bọn họ thực lực có kém thì cũng có linh thú bảo hộ.
Mà chỉ có Vô Lượng Tông mới mở ra Linh Thú Các, đây là những linh thú mà các đệ tử môn phái ra ngoài gặp được đưa về huấn luyện, sau đó đưa đến Linh Thú Các để các đệ tử không có gia thế chống lưng cũng có thể được lựa chọn linh thú.
Cho nên, nói đến việc tới lựa chọn linh thú, chủ yếu là xem duyên tới đâu.
Nói đúng ra, là xem ngươi có duyên với linh thú hay không.
Mà nói thẳng ra nữa, là để linh thú xem có vừa mắt ngươi hay không.
Các ngươi nghĩ rằng tiến vào Linh Thú Các là để tự do lựa chọn linh thú? Không hề, đây là nơi linh thú tự lựa chọn phiếu cơm của mình.
Đệ tử của Ngự Thú Phong đều tự tay huấn luyện ra linh thú, giống như pa pa ma ma, ở một bên nhìn ngươi như hổ rình mồi, xem ngươi nhìn cái gì muốn mang đi cái gì. Trong lòng còn đang thấy ngươi tự mình tưởng bở đâu!
Linh Thú Các lần trước mở ra khi Tống Nam Thời bảy tuổi, bởi vì tò mò nàng liền đến xem náo nhiệt, tận mắt nhìn thấy một vị pa pa Ngự Thú Phóng hung thần ác sát vừa mới uy hiếp một vị sư huynh sau này phải đối tốt với bảo bối nhà họ, mặt khác vị sư huynh kia vừa đi, nam tử thân hình cao lớn như vậy thế mà khóc như một đứa trẻ.
Tư thế kia, nào có giống như là đưa linh thú đi, này là gả nữ nhi đi mới đúng.
Chuyện đó làm Tống Nam Thời chấn động mất cả một năm trời.
Từ đó về sau Tống Nam Thời đối với Ngự Thú Phong có một loại ấn tượng sâu sắc.
—— là mụ mụ của linh thú nha.
Rốt cuộc mười năm sau, tới lượt nàng, trong lòng Tống Nam Thời đối với linh thú có chút chờ mong, lại có cảm giác khẩn trương như đi gặp bố vợ.
Ha, nàng bây giờ muốn cưới một lão bà...... Chọn một linh thú, thấy rất hồi hộp.
Bởi vì khẩn trương như vậy, Tống Nam Thời hai ngày hôm nay cũng không mở quán, điên cuồng áp bức Quy Quy, chỉ còn kém chút nữa là đem nó đi bò hết một vòng quanh Lan Trạch Phong.
Quy Quy mệt đến không muốn nhúc nhích, Tống Nam Thời tận tình khuyên bảo: "Đây là sự tình liên quan đến việc chung thân đại sự của ta, bây giờ ngươi giúp ta tích tiền cưới lão bà về, ta sau này liền giúp ngươi cưới về một nương tử rùa xinh đẹp nha!"
Nương tử rùa ba chữ vừa ra tới, Quy Quy một thân đang không động đậy liền giật mình, lập tức bò lên, ý đồ dùng sự chăm chỉ của mình diệt trừ ý nghĩ kia của Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời nhìn thấy như vậy thì lại lắc đầu.
Chậc, đúng là nam nhân.
Quả nhiên, dù cho là nam nhân hay nam quy, đều không qua được cửa ải này.
Ngày cuối cùng, nàng đi trấn trên mua chút điểm tâm mà linh thú thích ăn.
Trở về thời điểm trở về đi qua sạp của Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong như cũ đang ngồi ở sạp hàng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng lần này trước sạp hàng của hắn là có khách tới xem nha!
Khách hàng kia hỏi: "Đây là răng sói sao?"
Vân Chỉ Phong mắt cũng chưa mở ra: "Đúng vậy."
Khách hàng: "Bao nhiêu tiền?"
Vân Chỉ Phong: "30 linh thạch."
Khách hàng có ý muốn mặc cả: "25 được không? 50 linh thạch ta liền lấy hai cái."
Vân Chỉ Phong: "Không được."
Khách hàng còn đang chờ cùng hắn mặc cả một chút, bị câu nói lạnh lùng nói đến không biết nói gì thêm.
Khách hàng liền đem thủ đoạn mặc cả thường ngày ra nói: "Giá này cũng quá cao rồi, ta không mua, ta cũng không nói thách ngươi, ngươi xem lão nhân ở cách vách kia......"
Dựa theo lẽ thường, lúc này nên tính toán lợi trước.
Sau đó liền thấy Vân Chỉ Phong mở bừng mắt, thập phần hoang mang nói: "Ngươi đã không muốn mua, vì sao còn muốn hỏi ta?"
Khách hàng: "......"
Hắn trực tiếp tức giận rời đi.
Vân Chỉ Phong nhìn cũng không nhìn, nhắm mắt lại tiếp tục chợp mắt.
Tống Nam Thời biểu cảm rất là....
Người khác đều là coi khách hàng là thượng đế, không xu nịnh kiếm tiền chính là có cốt khí, nhưng để nói vị huynh đài này thì chính là đang khen đểu a, chẳng những không muốn kiếm tiền, mà còn muốn làm thượng đế của khách hàng luôn rồi.
Nàng nhịn không được đi qua, nói: "Vân huynh đệ, ngươi như vậy không bán được đồ đâu."
Vân Chỉ Phong mở bừng mắt, tựa hồ cũng không ngạc nhiên nàng tới đây, chỉ nói: "Ta biết."
Người đang chuẩn bị truyền thụ vài tuyệt chiêu buôn bán - Tống Nam Thời: "......"
Này liền không có cách nào nói.
Vân Chỉ Phong: "Rùa đen của ngươi như thế nào rồi?"
Tống Nam Thời vừa nghe thấy hắn hỏi về rùa đen, vội vàng nói: "Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi một chút, trong tay ngươi còn có con rùa đen nào không?"
Dừng một chút, bổ sung nói: "Rùa cái thì càng tốt."
Vân Chỉ Phong hơi hơi ngồi dậy: "Rùa đen kia của ngươi đâu? Đã lột mai rồi?"
Thật như vậy sao......
Sau đó hắn liền nghe thấy Tống Nam Thời nói: "Không, chúng ta đang bồi dưỡng tình cảm."
Vân Chỉ Phong trầm mặc một lát, hỏi: "Vậy ngươi lại muốn mua rùa đen......"
Tống Nam Thời thẹn thùng nói: "Rùa đen kia nhà ta cũng đã lớn tuổi rồi, đã đến lúc nên thành gia lập thất."
Vân Chỉ Phong: "......"
Vẻ mặt của hắn khó tiêu mà chớp mắt một cái.
Tống Nam Thời còn ở một bên bổ sung nói: "Không có rùa cái cũng được, tình yêu không phân biệt giới tính!"
Vân Chỉ Phong trầm mặc một hồi.
Sau đó hắn bình tĩnh nói: "Hai ngày sau ngươi tới tìm ta, ta đem cho ngươi vài con rùa cái, rùa đen của ngươi muốn thành thân với nương tử rùa nào liền để nó tự chọn đi."
Tống Nam Thời mừng như điên!
Đúng là người tốt mà!
Nàng nhẹ nhàng nói: "Vậy cảm ơn huynh đệ nhiều!"
Vân Chỉ Phong bình tĩnh gật đầu.
Hắn lại nhìn điểm tâm của linh thú trong tay Tống Nam Thời, hỏi: "Ngươi chuẩn bị đi Linh Thú Các?"
Tống Nam Thời vui vẻ gật đầu.
Vân Chỉ Phong suy tư một chút: "Linh Thú Các...... Ta đã biết."
Nói hắn liền lại nhắm hai mắt lại, Tống Nam Tời nhìn mà không hiểu gì.
Thấy hắn không có ý muốn nói chuyện tiếp, Tống Nam Thời xoay người rời đi.
Thật là một người kì lạ.
Rõ ràng nhìn qua liền biết thực lực không tồi, mỗi ngày cố tình ở nơi ngày ngồi ngốc bán da thú, lại còn không có ý tứ muốn bán hàng.
Tính làm gì a, có bán được hay không, cũng không phải chuyện nàng nên quan tâm.



Loading...