Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính
Chương 57:
Giang Tịch đã vung kiếm lần thứ một vạn.
Chư Tụ kết thúc một canh giờ dậy sớm đả tọa.
Thậm chí đến cả Úc Tiêu Tiêu cũng đã cho thỏ ăn xong.
Sau đó Chư Tụ đi gõ cửa phòng sư muội nhà mình, tinh thần no đủ nói: “Sư muội! Nên rời giường ăn sáng!”
Tống Nam Thời giãy giụa từ trong chăn ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài.
Nhiều nhất mới chỉ giờ Mẹo.
Cũng là sáu giờ sáng.
Trong giây lát, gương mặt Tống Nam Thời dữ tợn.
Nàng rời khỏi tông môn là muốn đi nghỉ. Ban đầu đi nghỉ vào khu hoạt động của động vật hoang dại còn chưa tính, thật vất vả mới trốn thoát, còn bắt nàng rời giường vào giờ này?
Nàng không có cả tư cách ngủ nướng một giấc à?
Một đám nhân vật chính các ngươi phấn đấu với nhau còn chưa đủ sao? Vì sao muốn kéo theo một người qua đường vô tội như nàng?
Tống Nam Thời kéo chăn che lên mặt.
Chư Tụ ở bên ngoài lại nói: “Sư muội! Ngày hôm qua Diệp Lê Châu nói muốn làm bữa tiệc lớn mời chúng ta đấy, đi chậm thì để mấy tiểu tử kia ăn hết đấy!”
Tống Nam Thời: “...”
Nàng lại đơ mặt ngồi dậy, uể oải nói: “Đến đây.”
Mở cửa thì thấy một đám đồng môn rõ ràng ngày hôm qua bị thương không nhẹ, hôm nay lại như không có việc gì.
So ra, Tống Nam Thời không có việc gì lại càng giống người bị thương bệnh hơn bọn họ.
Trong giây lát, Tống Nam Thời khó nén hâm mộ.
Đây là thực lực nhóm vai chính à?
Nàng vừa nghĩ như vậy, xuyên qua đình viện, đã nhìn thấy lừa huynh hôm qua cũng kinh sợ không ít đang vui vẻ chạy khắp viện, soàn soạt ăn hoa cỏ của Diệp gia.
Tống Nam Thời: “...”
Nhân vật chính còn chưa tính, con lừa nhà ngươi nhảy nhót cái gì?
Nhưng nhớ tới thực lực hôm qua lừa huynh biểu hiện ra ngoài và thân phận tám phần có bí mật gì đó kia, nàng lại cảm thấy lấy bố trí này của lừa huynh, ở lừa giới kia tám phần cũng là nhân vật chính.
Tóm lại nàng là người qua đường duy nhất bị kẹp trong đám nhân vật chính.
Cả người Tống Nam Thời đều đã tê rần.
Chờ nàng ngáp một cái xuất hiện ở chính đường Diệp gia, nhìn thấy Vân Chỉ Phong đeo mặt nạ Tu La ngồi bên bàn gỗ lớn, ngây ra với một bàn đồ ăn sáng.
Lại một người dậy sớm.
Tống Nam Thời mệt mỏi: “Vân huynh, chào buổi sáng.”
Giọng Vân Chỉ Phong ôn hòa lại: “Chào buổi sáng.”
Hắn mở miệng nói chuyện, lúc này mọi người mới biết nam nhân đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện ở chính đường vậy mà lại là Vân Chỉ Phong.
Giang Tịch buột miệng thốt ra: “Vân huynh, sáng sớm ngươi đeo mặt nạ làm gì?”
Giọng Vân Chỉ Phong xuyên qua mặt nạ, có một loại khàn khàn nặng nề: “Tránh tai mắt của người ta.”
Lúc này Giang Tịch mới nhớ ra hình như quê quán của Vân Chỉ Phong ở ngay Trung Châu. Vậy hắn về quê cũ mà phải tránh tai mắt của người ta, là có thù oán ở Trung Châu à?
Long Ngạo Thiên cũng có kẻ thù khắp thiên hạ lập tức đồng cảm, rất có kinh nghiệm không tiếp tục hỏi nhiều.
Ngược lại là Chư Tụ, nàng ấy nhìn Vân Chỉ Phong, lại nhìn Tống Nam Thời vừa gọi ra tên của Vân Chỉ Phong, hoả nhãn kim tinh, túm ngay trọng điểm: “Chúng ta đều gần như không nhận ra người, sao sư muội liếc mắt một cái đã biết là ngươi?”
Hơn nữa trên mặt nàng không có chút kinh ngạc nào, người bình thường nhìn thấy một nam nhân đeo mặt nạ, cho dù nhận ra đây là người quen thì quá nửa cũng sẽ kinh ngạc một tí chứ?
Là ngày hôm qua sư muội lén bọn họ gặp Vân Chỉ Phong đeo mặt nạ hay mặt nạ này chính là sư muội đưa?
Lúc này Chư Tụ giống như những fan CP ở thời hiện đại, bắt lấy một trọng điểm căn bản không phải là trọng điểm dùng sức phân tích.
Sau đó thấy Vân Chỉ Phong khẽ khụ một tiếng, nói: “Là Tống Nam Thời đưa.”
Chư Tụ nhanh chóng phân tích lời này của hắn.
Tống Nam Thời đưa hắn đồ! Nàng tiêu tiền cho hắn!
Chư Tụ: “!!”
Ai còn dám nói đây không phải chân ái! Ai còn dám!
Giang Tịch dám.
Hắn hoàn toàn không hiểu lời này của Vân Chỉ Phong có ý gì, chỉ gật gật đầu, nói: “Là sư muội suy xét chu đáo, chúng ta đã quên việc này.”
Chư Tụ: “...”
Ta hận đồ mù nhà huynh!
Vân Chỉ Phong mặt không đổi sắc: “Đúng vậy, bản thân ta cũng chưa nghĩ đến, nàng có thể nhớ thay ta thật hiếm thấy.”
Giang Tịch hoàn toàn không hiểu ý khoe ra trong lời này của hắn, chỉ ngay thẳng gật đầu, nói: “Đúng vậy! Ngày hôm qua trên đường ta cũng nhìn thấy mặt nạ như vậy, 40 đồng một cái còn mua một tặng một. Thế mà ta không nhớ ra Vân huynh cần, vẫn là sư muội có tâm.”
Vân Chỉ Phong bị người ta cường điệu giá cả: “...”
Hắn bắt đầu suy tư tính khả năng khi tuyệt giao với người này.
Tống Nam Thời nhìn đồ ăn sáng trên bàn phát ngốc, hoàn toàn không nghe vào bọn họ đang đấu võ mồm.
Hoặc nói là một mình Vân Chỉ Phong đấu võ mồm.
Mãi đến khi Úc Tiêu Tiêu nghi ngờ nói: “Tuy rằng mặt nạ này dùng tốt, nhưng không phải cần ăn cơm sáng à? Vì sao ngươi ăn bữa sáng mà còn đeo mặt nạ?”
Một câu chí mạng, kết thúc tranh đấu gay gắt buổi sáng sớm.
Vân Chỉ Phong: “...”
Hắn có thể nói hắn chỉ muốn khoe một tí không?
Hắn yên lặng tháo mặt nạ xuống, lộ ra chân dung.
Nhưng nhìn mặt nạ trong tay, trong lòng hắn lại vòng vo chỉ cảm thấy mình có ngàn vạn lời muốn nói với Tống Nam Thời.
Hắn ngẩng đầu đang muốn mở miệng thì nghe Tống Nam Thời chợt nói: “Đây là bữa tiệc lớn mà Diệp Lê Châu nói mời chúng ta ăn?”
Một câu, mọi người lập tức đều nhìn về phía bàn dài.
Thấy được một bàn cháo trắng, màn thầu, dưa muối, trứng vịt.
Cuối cùng bọn họ đã hiểu vì sao từ đầu tới cuối Tống Nam Thời chỉ ngây ra nhìn chằm chằm cái bàn.
Bữa tiệc lớn!
Mọi người đều không khỏi câm lặng.
Giang Tịch chần chờ, nhìn về phía Vân Chỉ Phong: “Diệp Lê Châu nói muốn mời chúng ta ăn bữa tiệc lớn, tóm lại sẽ không nói không giữ lời, nên sẽ không...”
Nên không phải là sáng ra ngươi đói nên ăn tất chứ!
Vân Chỉ Phong ngắt lời hắn: “Lúc ta đến cũng chỉ có cái này.”
Nếu không vì sao hắn lại ngây ra chứ.
Hai bọn họ đang nói thì thấy Diệp Lê Châu bưng một chậu dưa muối đi đến.
Hắn vừa thấy bọn họ, lập tức cười nói: “Các ngươi dậy sớm thật, vừa hay ăn cơm sáng.”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, hỏi: “Diệp huynh, đây là bữa tiệc lớn mà ngươi nói à.”
Tốt xấu gì Diệp Lê Châu vẫn còn tí năng lực phân biệt, lập tức phản bác: “Đương nhiên không phải mà, màn thầu dưa muối thì là bữa tiệc lớn cái gì.”
Tống Nam Thời: “Thế bữa tiệc lớn của chúng ta là cái gì?”
Diệp Lê Châu nói: “Là cá, Trung thúc sở trường nhất món cá kho.”
Tống Nam Thời lập tức khẽ thở phào, chỉ cảm thấy cá kho tốn chút thời gian cũng bình thường, bữa tiệc lớn kia tám phần còn ở trong nồi.
Nàng lại nói: “Vậy cần chúng ta hỗ trợ không?”
Diệp Lê Châu khoát tay: “Các ngươi hỗ trợ cái gì! Các ngươi cũng không biết câu cá.”
Câu cá...
Tống Nam Thời đột nhiên cảm thấy không ổn. Nàng lập tức hỏi: “Từ từ! Ngươi nói bữa tiệc lớn, nó ở chỗ nào?”
Diệp Lê Châu vò đầu cười cười, nói: “Ở trong sông đấy. Đại ca đi câu cá, Trung thúc còn ở phòng bếp chờ. Các ngươi chờ một chút! Nếu thật sự đói thì ăn trước ít màn thầu dưa muối lót bụng cũng được.”
Tống Nam Thời: “...”
Mọi người: “...”
Nàng biết ngay, muốn cho hai huynh đệ Diệp gia này mời khách, sao có thể!
Diệp Lê Châu còn thổn thức cảm thán: “Trung Châu có quy định, phàm đi săn bắt cá thì cấm tiệt sử dụng linh lực, nói là sợ con mồi tuyệt chủng ảnh hưởng cuộc sống của người thường. Nếu không đại ca trực tiếp dùng linh lực là được, cũng không cần phải lãng phí thời gian câu cá, chỉ có thể làm phiền các ngươi chờ một lúc trước đã.”
Tống Nam Thời: “...”
Quy định này cũng thật có dự kiến trước rồi! Nếu không nàng thật sự không dám chắc hai huynh đệ Diệp gia này có thể bắt sạch sành sanh cá trong sông vì kiếm tiền không nữa.
Nàng cảm thấy bữa tiệc lớn hôm nay sợ là không ăn được rồi.
Những người khác cũng cảm thấy vậy, Giang Tịch còn khó hiểu hỏi: “Diệp huynh, ta thấy nhà ngươi chiếm đất đai lớn, tất cả gia cụ bài trí cũng không phải mặt hàng bình thường. Sao cuộc sống lại... túng quẫn như thế?”
Hắn đắn đo dùng từ.
Diệp Lê Châu hoàn toàn không để ý lời hắn nói, đúng lý hợp tình giải thích: “Ngươi nói phòng ở và gia cụ á? Đây đều là tổ tiên để lại, trước khi gia phụ mất đã nói rõ không cho chúng ta bán gia sản của tổ tiên lấy tiền mặt. Nhưng mà đại ca nói, chờ đến khi chúng ta thật sự không sống nổi nữa thì nên bán vẫn phải bán. Chẳng qua vì ta phá của đền tiền tương đối nhiều, nếu một ngày kia hai chúng ta đều xuống lỗ gặp phụ thân rồi, phụ thân đánh người thì ta sẽ phải chắn thay ca ca.”
Mọi người lập tức hiểu rõ.
Hóa ra là tổ tiên từng giàu có.
Nhưng mà có một đôi huynh đệ như vậy, bọn họ đại khái cũng biết vì sao phụ thân hai người sẽ lưu lại di ngôn như vậy.
Chỉ có Tống Nam Thời như suy tư gì đó.
Tổ tiên từng giàu có à?
Lại nói, Thẩm gia mà nàng cầm giấy nợ kia, lúc trước cũng từng giàu có, mà nay đến bóng dáng cũng không có.
Không, không, không! Một bên họ Diệp một bên họ Thẩm. Sao nàng có thể liên tưởng đến Thẩm gia!
Nàng sờ nhẫn trữ vật của mình.
Còn may, linh thạch còn đây.
Tống Nam Thời vội ăn hai miếng dưa muối cho đỡ sợ.
Sau đó bị mặn đến trợn trắng mắt, miệng bắt đầu ứa nước miếng.
Vì thế, chờ mãi đến khi bọn họ ăn dưa muối gặm màn thầu no rồi, cũng không chờ được bữa tiệc lớn ở bờ sông kia.
Diệp Lê Châu trấn an: “Đang câu! Đang câu! Đại ca câu cá nhanh lắm. Lần này có lẽ nhóm cá đều còn chưa tỉnh. Chờ một chút, chờ một chút.”
Cá chưa tỉnh cái đờ cờ mờ ấy.
Giang Tịch thở dài, uyển chuyển khuyên Diệp Lê Châu để cá còn ở sông kia làm vào bữa trưa.
Diệp Lê Châu cực kỳ không tình nguyện đồng ý.
Chỉ có Tống Nam Thời cảm thấy sợ là đến bữa tối rồi bọn họ cũng chưa chắc có thể ăn được cá mà Diệp Tần Châu câu về.
Ăn xong một bữa màn thầu với dưa muối, Tống Nam Thời cũng không đợi bữa tiệc lớn, dứt khoát ra cửa.
Vân Chỉ Phong không khỏi hỏi: “Ngươi đi đâu thế? Hiện tại có lẽ bên ngoài không quá an toàn.”
Tống Nam Thời chỉ nói: “Ngươi còn nhớ rõ tiểu cô nương chúng ta nhặt xác ở Tứ Tàng Sơn chứ?”
Vân Chỉ Phong sửng sốt, gật gật đầu.
Tống Nam Thời: “Đêm qua ta nhìn thư nhà của cô nương kia, phát hiện nhà nàng ở ngay Trung Châu. Trong nhà chỉ có một phụ thân, ta đã nói muốn đưa tro cốt của nàng ấy về.”
Vân Chỉ Phong im lặng một lát, đứng dậy nói: “Ta đi với ngươi.”
Hắn đeo mặt nạ Tu La lên, hai người cùng nhau ra cửa.
Trung Châu rất lớn. Ngoài thành chính Trung Châu mà hiện giờ bọn họ ở, bốn phía còn rơi rụng mấy chục thành nhỏ và bao nhiêu môn phái lớn nhỏ, gọi chung là Trung Châu. Nhưng nếu nói đến thành Trung Châu thì cũng chỉ có một cái như vậy.
Địa chỉ của phong thư nhà kia ở ngay bên trong thành Trung Châu.
Nếu Tống Nam Thời đi ra ngoài một mình thì phải hỏi thăm đường, nhưng Vân Chỉ Phong ở thành chính Trung Châu từ nhỏ, chỉ nhìn địa chỉ trên thư nhà thì mang nàng đi nội thành.
Hai người đi hơn một canh giờ mới đến thành chính, lại hỏi thăm trong chốc lát, tìm được địa chỉ trên thư nhà ở một hàng thợ rèn.
Tống Nam Thời thông qua thư nhà biết phụ thân của tiểu cô nương kia là phàm nhân. Ông ấy kinh doanh hàng rèn cũng đều sắt thường. Tống Nam Thời đứng từ xa nhìn sang, chỉ có thể nhìn thấy từng hàng nông cụ đặt ở ngoài quán thợ rèn.
Một nam nhân trung niên cường tráng khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi ở cửa hàng rèn, khuôn mặt cực kỳ chính khí kiên nghị, nhưng đôi mày nhíu chặt.
Tống Nam Thời và Vân Chỉ Phong liếc nhau một cái, hai người đi qua.
Người trung niên phát hiện có người đến, ngẩng đầu thuận miệng nói: “Khách nhân có thể nhìn xem có gì...”
Còn chưa dứt lời, ông ấy khựng lại, chậm rãi nói: “Hai vị khách nhân hẳn là không đến tiểu điểm để đặt đồ rèn.”
Tống Nam Thời không khỏi hỏi: “Nếu chúng ta phải thì sao?”
Người trung niên kéo khóe miệng: “Khách nhân nói đùa. Hai vị hẳn đều là tu sĩ nhỉ? Đồ mà tu sĩ có thể sử dụng, quán nhỏ này của ta không làm được.”
Hai người lại liếc nhau một cái.
Lúc đến, Tống Nam Thời rõ ràng đã nghĩ kỹ sau khi mình tìm được người rồi thì phải nói cho người nọ biết nữ nhi của ông đã chết ở Tứ Tàng Sơn thế nào.
Nhưng khi nhìn thấy người trung niên trên mặt chưa bao giờ thoải mái, Tống Nam Thời lại cảm thấy mình không mở miệng được.
Có một số việc, không nói cũng không có nghĩa rằng không xảy ra.
Tống Nam Thời hít sâu một hơi, tiến lên một bước, chuẩn bị mở miệng.
Vân Chỉ Phong lại ngăn cản nàng, đỡ mặt nạ trên mặt, mở miệng trước: “Có phải ông có một cô con gái không?”
Lúc bọn họ làm vậy, người trung niên kia như đã đã ý thức được điều gì, biểu cảm trên mặt dần biến mất, không cố kéo ra ý cười, cũng không nhíu chặt mày, mặt cứng đờ.
Ông chỉ nói: “Đúng vậy.”
Vân Chỉ Phong lấy thư nhà trong tay Tống Nam Thời, hỏi: “Đây là đồ của con gái ông.”
Người trung niên nhận lấy thư nhà, cũng không xem, chỉ nhìn chằm chằm hắn, hỏi: “Phải! Con gái của ta đâu? Nó ở đâu?”
Vân Chỉ Phong chỉ nói: “Đi vào rồi nói chuyện.”
Người trung niên mím đôi môi đến trắng bệch, không nói hai lời dứt khoát dẫn bọn họ vào, rồi đóng cửa hàng.
Ông ấy xoay người, trong giọng nói có chút run rẩy không dễ phát hiện: “Con gái của ta đâu?”
Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua Tống Nam Thời.
Tống Nam Thời cúi đầu, móc ra một hộp gỗ đàn nhỏ từ nhẫn trữ vật.
Nàng nhỏ giọng nói: “Khi chúng ta phát hiện ra nàng ở Tứ Tàng Sơn thì đã chậm hai canh giờ. Chúng ta chưa kịp cứu nàng.”
Tứ Tàng Sơn.
Người trung niên lập tức như hiểu ra điều gì đó.
Ông ấy nhìn chằm chằm hộp gỗ đàn nhỏ kia đến hốc mắt đỏ bừng.
Ông ấy run rẩy duỗi đôi tay đầy vết chai dày sang nhận lấy hộp nhỏ kia như còn chưa từ bỏ ý định, thậm chí mở hộp ra nhìn.
Tống Nam Thời không biết một phụ thân có thể nhận ra tro cốt của con gái mình không.
Nhưng mà ngay giây phút ông ấy thấy hộp tro cốt kia, trên mặt là một sự bi ai tựa khóc tựa cười.
Ông ấy thở dốc như trong ngực có vô số đau đớn đang tích lũy, đến khóc cũng khóc không được.
Cuối cùng, trong miệng ông ấy bật ra một tiếng kêu rên thê lương không giống tiếng người.
Tống Nam Thời nhắm mắt. Vân Chỉ Phong thở dài, sợ ông ấy quá mức kích động xảy ra chuyện gì, lập tức tiến lên, nói: “Ông...”
Hắn còn chưa nói ra lời, thợ rèn trung niên đã túm chặt lấy cánh tay hắn.
Ông ấy dùng đôi mắt đỏ quạch nhìn hắn, hỏi: “Con gái của ta chết như thế nào?”
Nàng ấy chết ở Tứ Tàng Sơn, bị hung thú xé nát, nằm ở đáy sông.
Nhưng Vân Chỉ Phong chỉ nói: “Nàng ấy gặp hung thú.”
Thợ rèn trung niên thở hổn hển: “Tứ Tàng Sơn, hung thú! Không phải những người đó nói hung thú đã hết rồi ư? Không phải bọn họ nói đã hết rồi ư!”
Hai người lập tức liếc nhìn nhau, Tống Nam Thời hỏi: “Khoan đã, ai nói hung thú đã hết?”
Vẻ mặt thợ rèn trung niên như khóc như cười: “Mấy tháng trước Tứ Tàng Sơn xuất hiện hung thú, những đại gia tộc đó đi vào càn quét. Sau khi ra thì nói hung thú đã hết, nhưng bọn họ vẫn phong tỏa Tứ Tàng Sơn với bên ngoài, nói trong núi có hung thú còn sót lại phải quét sạch, có dư độc hung thú để lại phải tinh lọc, nhưng mấy tháng cũng không có động tĩnh gì. Ta cho rằng trong núi đã không còn hung thú! Cho nên ta mới bảo con bé trở về...”
Hung thú mấy tháng trước trong miệng người trung niên này có lẽ chính là lần mà Vân Chỉ Phong đã từng tham gia càn quét đó.
Nhưng Ngung Điểu chiếm cứ Tứ Tàng Sơn mấy tháng, người thường trong thành Trung Châu vậy mà hoàn toàn không biết gì cả? Thậm chí cho rằng hung thú đã hết?
Vạn Sự Lâu có nghề chuyên môn vào núi tìm người, đến cả loại tu sĩ thuộc gia tộc nhỏ như Diệp gia cũng biết Tứ Tàng Sơn có hung thú.
Nói cách khác, trong lòng tu sĩ đều biết rõ ràng.
Nhưng người thường không biết.
Không, có lẽ tu sĩ bình thường cũng không biết.
Tống Nam Thời nghĩ đến bên bờ sông kia còn còn một pháp khí tu sĩ còn mới tinh.
Cũng có tu sĩ vào núi dưới tình huống không hề biết gì cả.
Nói cách khác, đại gia tộc nào đó của thành Trung Châu, trong phạm vi một bộ phận, phong tỏa tin tức Tứ Tàng Sơn xuất hiện Ngung Điểu.
Tống Nam Thời lập tức hiểu ra quả nhiên đại gia tộc Trung Châu không thoát khỏi liên quan đến những gia tộc đó.
Nếu không thì gia tộc bình thường gặp loại chuyện này, mời bên ngoài viện trợ còn không kịp, vì sao sẽ làm ra loại phong tỏa tình thế không cho bên ngoài biết được.
Trừ khi bản thân bọn họ có mờ ám.
Trong lòng Tống Nam Thời như có ngọn lửa thiêu đốt.
Tiếng người thợ rèn kia vang lên từng câu từng chữ.
“Mấy ngày trước ta đã cảm thấy không ổn. Rất nhiều người đều nói có người vào núi mất tích, các tu sĩ trong thành mỗi ngày đều chạy vào Tứ Tàng Sơn. Ta sợ hãi! Ta sợ con gái của ta trở về không khéo lại đi vào con đường Tứ Tàng Sơn kia. Ta muốn bảo con bé đừng về, ngày giỗ mẫu thân nó cũng không thiếu một năm nay. Nhưng ta không phải tu sĩ, ta không dùng được phù truyền tin, ta cũng không tìm được tu sĩ bằng lòng giúp ta. Ta viết thư, nhưng mà con bé còn chưa nhận được thư đã...”
Từng chữ từng câu, lửa giận trong lòng Tống Nam Thời khó bình.
Cuối cùng nàng cũng không biết mình ra khỏi hàng rèn thế nào.
Vân Chỉ Phong nhỏ giọng gọi tên nàng: “Tống Nam Thời.”
Tống Nam Thời quay đầu.
Cách mặt nạ, Tống Nam Thời không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ nghe được hắn lo lắng hỏi: “Ngươi có khỏe không? Đi về trước nhé?”
Tống Nam Thời hít sâu một hơi: “Không có việc gì.”
Hai người theo đường cũ trở về.
Trên đường trở về, Tống Nam Thời lại thấy được đám người mặc quần áo có huy chương gia tộc ngày hôm qua vội vàng ra khỏi thành.
Nàng đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, đột nhiên cười lạnh một tiếng.
... . Truyện Đông Phương
Chờ bọn họ về đến nhà thì đã là giờ cơm trưa.
Trong phòng bếp Diệp gia nổi khói.
Tống Nam Thời mới vừa vào cửa, thấy Diệp Lê Châu đang hớn hở tâng bốc kỹ thuật câu cá của ca ca mình, Diệp Tần Châu ngồi ở bên cạnh mỉm cười.
Tống Nam Thời không khỏi bật cười, chỉ cảm thấy buồn bực trong lòng hơi tan đi.
Xem ra giữa trưa hôm nay vẫn có thể ăn cá.
Nàng đi vào, thuận miệng hỏi: “Cá kho xong chưa?”
Tốt xấu gì vẫn cách một buổi trưa, nàng vẫn có chút chờ mong.
Sau đó lại nghe Diệp Lê Châu nói: “Không, là canh cá?”
Tống Nam Thời: “Sao lại thành canh cá?”
Diệp Lê Châu: “Cá mà ca ca ta câu về không thích hợp làm món kho.”
Canh cá thì canh cá, có ăn là được.
Tống Nam Thời ngồi xuống chờ ăn cơm.
Không bao lâu, bọn họ nhìn thấy Trung thúc kia bưng một chậu nước lớn đi đến, cười tươi rói: “Canh cá tới rồi!”
Chậu lớn đặt cạch một tiếng đặt ở trên bàn.
Tống Nam Thời lập tức đầy chờ mong nhìn sang.
Nàng nhìn thấy ngay một chậu nước nóng toàn hành thái, nổi lơ lửng một con cá lớn bằng nửa bàn tay.
Tống Nam Thời: “...”
Nụ cười của nàng dần biến mất.
Ăn một con cá nhà các ngươi, còn khó hơn cả ăn quốc yến à?