Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 4.2:


Chương trước Chương tiếp

Tống Nam Thời nhìn qua.
Sư tỷ tức khắc thay đổi ngữ khí, khiển trách nói: " Không ngờ lại như thế!"
Tống Nam Thời nhất thời mím cười: "Không chỉ có như thế, cô nương Yêu tộc kia trước đó đã có một vị phu lang, là chính thất."
Sư tỷ hít hà một hơi: " Vậy vị sư đệ này......"
Tống Nam Thời đau kịch liệt nói: " Đương nhiên là đi làm thiếp thất."
Sư tỷ trong lúc nhất thời khiếp sợ.
Tống Nam Thời thấy nàng còn chưa hồi phục lại tinh thần, liền tranh thủ làm việc của mình trước.
Chờ Chư Tụ phản ứng lại, liền thấy sư muội cầm trên tay một quẻ ngọc màu đen, đang dùng đao khắc gì đó.
Nàng nhãn lực tốt, thấy được một chữ "Ly".
Còn có một hình thù được tạo thành từ các đường dài ngắn không đồng nhất.
Sư tỷ tò mò: "Đây là gì thế?"
Tống Nam Thời giải thích: "Đây là bát quái bên trong quẻ."
Sư tỷ bắt lấy trọng điểm: "Bát quái?"
Tống Nam Thời: "...... Không phải là *bát quái mà tỷ nghĩ đâu."(*bát quái còn hiểu là tám chuyện)
Sư tỷ cũng phản ứng lại đây, ngượng ngùng bật cười: " Đồ án này là......"
Tống Nam Thời sờ sờ các kí tự dài ngắn không đồng nhất cùng các đường cong tạo thành đồ án hình vuông, nói: "Này đó đường cong này gọi là Hào, đồ hình án tạo ra bởi Hào, đồ quẻ chính là quẻ Ly."
Nàng nói: " Đây là cách quẻ sư chúng ta tự bảo vệ bản thân."
Sư tỷ hứng thú bừng bừng: " Cái kia, sư muội có thể biểu diễn cho ta xem một chút được không? Ta còn chưa bao giờ xem qua quẻ sư sử dụng nó như nào."
Tống Nam Thời cười cười, đột nhiên nói: "Ly vi hỏa."
Dứt lời, trên quẻ ngọc màu đen xuất hiện ám quang, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay Tống Nam Thời.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đồ án trên quẻ ngọc màu đen kia, ngọn lửa theo đó càng lúc càng lớn.
Chư Tụ trong mắt xuất hiện kinh ngạc cảm thán, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc cảm thán.
Sức chiến đấu của quẻ sư sức không lớn là sự thật đã được công nhận.
Từ thời điểm Tống Nam Thời tham gia tông môn luận võ, cũng chưa người nào nguyện ý cùng nàng đánh nhau, chính là sợ đem nàng đánh chết.
Tống Nam Thời tập mãi thành thói quen.
Quẻ sư có 64 quẻ, sức mạnh của 64 quẻ này đều là từ trên bát quái ở trên quẻ mà tới.
Bát quái này lại bị gọi là Tám Cung.
Càn khảm cấn chấn tốn ly Khôn đoái.
Thiên thủy sơn lôi phong hỏa mà trạch.
Quẻ sư có tư chất có thể liên kết một quẻ trong số đó để chính mình sử dụng, làm thủ đoạn tự bảo vệ mình, mà không tư chất quẻ sư, cũng chỉ có thể thay người khác tính toán đoán mệnh.
Tống Nam Thời xem như là có tư chất, hoặc là mượn lời Sư lão nhân từng nói, là trời sinh có vận cứt chó.
Từ ngày đầu tiên nàng từ học quẻ, liền phát hiện ly quẻ cùng chính mình giống như có liên kết.
Ly vi hỏa.
Cho nên hiện tại nàng có thể tùy ý dùng lửa.
Chút thủ đoạn này của quẻ sư cũng không được kiếm tu để vào trong mắt, Tống Nam Thời liền thu hồi ly hỏa.
Tại thời điểm này, một tia hoả tinh rơi xuống trên y phục của Chư Tụ.
Sau một lát, y phục của thiên kim rất nhanh đã bị bén mất một mảng.
Hai người đều không có phát hiện.
Chư Tụ chỉ cảm giác có điểm nào đó không ổn, nghĩ nghĩ, lại cảm thấy có thể là do vết thương của mình chưa lành mới sinh ra ảo giác.
Vì thế nàng ở trước mặt Tống Nam Thời, đem ra một cái bình dược mà Tống Nam Khi cực kỳ quen mắt.
Làm sao có thể không quen mắt được!
Đây là cái bình mà nàng dùng một cái linh thạch mua được tám cái từ chợ đồ cũ!
—— CMN, không phải ngày hôm qua chính mình đưa nó cho tra nam sư phụ kia hay sao?
Tống Nam Thời trơ mắt nhìn sư tỷ cầm dược đó chính mình luyện, đổ ra hai viên nuốt xuống.
Nàng trầm mặc một lát, bình tĩnh hỏi: "Sư tỷ, đan dược này là......"
Sư tỷ liền lộ ra nụ cười, nói: "Là Hồi Xuân Đan, sư phụ thấy ta bị thương liền đưa cho ta, dược liệu rất tốt."
Tống Nam Thời: "......" Thật cảm ơn sư tỷ khen ta.
Giờ này khắc này, Tống Nam Thời rốt cuộc đối vị sư phụ tra nam này có thêm nhận thức mới.
Ngẩng đầu, sư tỷ trên có treo nụ cười hết sức thỏa mãn, dường như có một lọ đan dược này, sư tỷ dù có bị thương cũng liền đáng giá.
Tống Nam Thời biết giờ phút này sư tỷ đối sư phụ có lẽ không có tình cảm ái mộ gì, nàng chỉ là coi hắn như trời, được sai đâu liền đánh đó, muốn báo đáp sư phụ.
Nhưng điều này cũng không cản trở việc Tống Nam Thời cảm thấy sư tôn thực tra!
Nam chính như vậy, chính là xứng đang phải bước vào hoả táng tràng!!!
Nàng chân thành nói: "Sư tỷ, ta có biết một nhà hỏa táng tràng mới mở, người sống đặt trước dịch vụ hoả táng giảm giá 20% cho lần đầu tiên."
Sư tỷ: "A?"
Tống Nam Thời: "...... Không có gì."
Nàng bình tĩnh đi lấy lò luyện đan, quyết định ăn một bữa cơm để bình tĩnh lại.
Mở cái nắp ra, mùi đồ ăn thơm ngào ngạt.
Nàng trấn định lấy cho mình một chén cơm.
Mới vừa ăn hai miếng, nàng nghe thấy âm thanh khiếp sợ của sư tỷ: "Sư muội, ngươi đây là......"
Tống Nam Thời: "Ăn cơm."
Sư tỷ: "Ngươi dùng lò luyện đan......"
Tống Nam Thời: "Nấu cơm."
Sư tỷ: "Vậy nồi nấu cơm của ngươi......"
Tống Nam Thời: "Luyện đan."
Sư tỷ: "......"
Tống Nam Thời một lúc lâu cũng không nghe thấy thanh âm.
Một lúc sau.
" Ầm"!
Một tiếng vang lớn truyền đến.Tống Nam Thời lập tức quay đầu, liền thấy Chư Tụ trợn trắng mắt, ngã xuống trên mặt đất.
Tống Nam Thời kinh hãi!
Sao lại thế này!
Cho dù ngươi không quen nhìn ta dùng lò luyện đan nấu cơm, thì cũng không đến mức giận tới ngất xỉu như vậy đi!
Vẫn là nói......
Tầm mắt của Tống Nam Thời dừng ở bình dược ở trên người sư tỷ rơi xuống.
Này hẳn là, sự cố y học đi.
Tống Nam Thời trước mắt tối sầm.
Ngày hôm đó, có rất nhiều người ở Vô Lượng Tông đều nhìn thấy tiểu quẻ sư Tống Nam Thời ôm sư tỷ đang hôn mê, điên cuồng chạy tới Y Đường.
......
Bên trong Y Đường.
Tống Nam Thời ngồi ở bên ngoài phòng khám bệnh, nhìn một y tu trẻ tuổi thong dong đi vào.
Một lát sau, y tu trẻ tuổi sắc mặt càng ngày càng trầm trọng: "Sư tôn, sư thúc, làm phiền các ngươi lại đây một chút."
Ngay sau đó hai y tu trung niên đi vào, một phen chẩn đoán.
Nhóm y tu trung niên trầm ngâm.
"Sư bá......"
"Sư thúc tổ......"
Nhóm y tu trung niên gọi ngoại viện.
Vài lão y tu lớn tuổi đi đến.
Lại là một phen chẩn đoán.
Nhóm y tu lớn tuổi bắt đầu vò đầu, hai mặt nhìn nhau.
Sau một lát, một đám y tu ở chung quanh Chư Tụ, đều bắt đầu vò đầu.
Nội tâm Tống Nam Thời càng ngày càng trầm xuống.
Chuyên gia đều đang chuẩn đoán.Xong rồi, nàng không phải khiến nữ chính "phi thăng" rồi đi?
Trong lúc Tống Nam Thời lo sợ bất an, một y tu đi ra, vẻ mặt đau đớn kịch liệt nói: "Chúng ta có một tin tức tốt, một tin tức xấu, ngươi......"
"Tin tức xấu trước." Tống Nam Khi cướp lời.
Y tu: "Tin tức xấu là, sư tỷ ngươi hôn mê chúng ta tra không ra nguyên nhân bệnh, bất lực."
Tống Nam Thời suy yếu: " Vậy còn tin tức tốt......"
Y tu thẹn thùng cười: "Chúng ta trải qua bàn bạc, đưa ra quyết định, dùng tên của sư tỷ ngươi đặt tên cho loại bệnh này!"
Tống Nam Thời: "......"Này có phải là tin tốt hay không, nàng cũng không biết nữa.
Nhưng nàng cảm thấy, 3000 linh thạch vừa mới đến tay nàng có khả năng còn không đủ để đền bù rồi.



Loading...