Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Chương 27: (1)


Chương trước Chương tiếp

Trên trời, rốt cuộc nhận được mật mã chính xác khởi động chế độ buff năng lực Long Ngạo Thiên.
Trước khi Long Ngạo Thiên bộc phát sức mạnh, bị sát thủ cấp bậc Nguyên Anh kia đánh cho như cún, mà sau khi khai quải, Long Ngạo Thiên lúc sau không giống như vậy nữa.
Trong tay hắn không biết từ lúc nào đã cầm thiết kiếm đánh lên, lấy một thân tu vi Trúc Cơ đem sát thủ tu vi Nguyên Anh hành ra như bã.
Tống Nam Thời: "......"
Vân Chỉ Phong: "......"
Nhanh chóng, đẹp mắt.
Cảnh tượng trước mắt thật sự là quá mức ảo diệu, thế cho nên Tống Nam Thời cùng Vân Chỉ Phong liền kinh ngạc cảm thán cùng khiếp sợ.
Hai người cùng duy trì một tư thế mặt không biểu tình, trơ mắt nhìn người đang ở giữa không trung nhiệt huyết sôi trào nghịch tập phản sát ngược lại đối thủ.
Tống Nam Thời thậm chí còn có thời gian nghĩ nghĩ, này nếu là đặt ở Long Ngạo Thiên trong nguyên tác, hiện tại đang được chỉ định đến hai người kiêm chức người qua đường Giáp, một bên biểu đạt chính mình khát khao cùng không thể tưởng tượng, một bên còn có thể đánh giá Long Ngạo Thiên cùng pháo hôi chiêu thức cùng chiến cuộc, hướng các độc giả giải thích Long Ngạo Thiên trâu bò.
Cho nên Tống Nam Thời đời trước đọc đến đoạn này, luôn luôn cảm thấy người thâm tàng bất lộ chân chính không phải Long Ngạo Thiên, mà là một đám người qua đường Giáp cứ đến lúc Long Ngạo Thiên trong một cuộc chiến thì đúng giờ xuất hiện.
Bọn họ không chỉ có thể không bị trở thành pháo hôi, còn có thể được xem nhóm người quyền lực đánh nhau cực kì rõ ràng, hơn nữa còn đem câu chuyện sống này truyền lại cho tất cả mọi người.
Này nơi nào là người qua đường Giáp a, này rõ ràng phải gọi là người dọn đường nha.
Bất quá đáng tiếc chính là, hiện giờ nàng cùng Vân Chỉ Phong hai người rõ ràng là đã trở thành người qua đường Giáp.
Nhưng mà nàng mới vừa như vậy nghĩ, một bên Liễu lão nhân liền gấp không chờ nổi cầm chứng thượng cương.
Lão biểu tình đúng chỗ, ngữ khí có chút bất mãn: "Sát thủ này trong chiêu thức có bóng dáng của thần đao năm đó, thần đao năm đó đánh nhau chưa từng có địch thủ, đáng tiếc lại mất sớm, không nghĩ rằng hiện giờ truyền nhân lại trở thành sát thủ."
Trước tiên biểu lộ một chút danh tính đối thủ.
Lại nói: "Đao tu luôn luôn bá đạo, hắn vừa mới dùng chiêu kia là thần đao phá sát chiêu, càng bá đạo hơn."
Sau đó giải thích một chút đối thủ gia truyền lúc còn sống.
Cuối cùng ngữ khí kinh ngạc cảm thán: "Không nghĩ tới một đao bá đạo như vậy, cư nhiên bị Giang Tịch nhất kiếm phá!"
Ngươi trâu bò thế nào, Long Ngạo Thiên càng trâu bò hơn như thế!
Tống Nam Thời: "......"
Quá kinh điển.
Kinh điển đến mức nàng rất muốn lấy quyển sách nhỏ để ghi lại kĩ lưỡng hơn, để tránh lần sau bị bắt trở thành người qua đường Giáp còn có lời để mà nói.
Nàng như vậy kinh ngạc cảm thán một lúc, liền nghe thấy Vân Chỉ Phong kêu nàng: "Tống Nam Thời."
Tống Nam Thời sợ hãi cả kinh, kém chút nữa cho rằng Vân Chỉ Phong cũng muốn tới học hỏi làm người qua đường Giáp.
Nhưng mà Vân Chỉ Phong lại nói: "Kiếm trong tay hắn ta đã từng thấy qua, là do một Luyện khí sư ở trấn Tiên Duyên đánh ra, 50 linh thạch một cái."
Tống Nam Thời gật đầu: "Ân, cùng giá với lừa của ngươi."
Vân Chỉ Phong: "......"
Ở thời điểm này có thể đừng nói đến lừa được hay không?
Vân Chỉ Phong dừng một chút, phân tích: "Sư huynh của ngươi hiện tại tu vi là Trúc Cơ kỳ, ẩn ẩn bóng dáng có lẽ sắp đột phá Kim Đan kỳ, bên trong mỗi chiêu thức kiếm chiêu đều chứa đầy nùng liệt kiếm khí, rõ ràng là đã lĩnh ngộ kiếm ý, thời điểm một kiếm tu vừa mới lĩnh ngộ kiếm ý thường thường không thể khống chế tốt được, cảm xúc kịch liệt vào lúc nãy tiêu hao quá mức, linh lực kích bạo phát kiếm ý, nói vậy hai điều này gộp lại, khiến cho Giang Tịch trong giây lát liền lật ngược tình thế. "
Vân Chỉ Phong ý đồ đem Long Ngạo Thiên khai quải hợp lý hoá.
Tống Nam Thời gật đầu: "Ân, cho nên ngươi muốn nói cái gì?"
Vân Chỉ Phong trầm mặc một lát.
Sau đó hắn trịnh trọng nói: "Ta muốn hỏi một chút, ngươi vừa mới cùng sư huynh ngươi rốt cuộc là tính quẻ gì, mặc kệ là tâm cảnh đột phá hay là lĩnh ngộ kiếm ý, biết được thì sẽ là một cơ hội."
Dừng một chút, lại nói: "Đương nhiên, nếu là lời không thể nói, ngươi coi như ta chưa từng hỏi."
Tống Nam Thời nghĩ nghĩ, chần chờ: "Cũng không có gì không thể nói......"
Dừng một chút, nàng nghiêm túc nói: "Đại khái là, trích dẫn gián tiếp?"
Vân Chỉ Phong: "......" Không nghe hiểu.
Nhưng Tống Nam Thời cảm thấy Vân Chỉ Phong lời này là muốn nhắc nhở nàng.
Nàng có lẽ nên chuẩn bị một cuốn sách ghi lại những lời trích để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Nàng ngó trái ngó phải, Long Ngạo Thiên đại sư huynh dùng mật mã khai quải kia, mật mã đều là các câu trích dẫn lại a!
Nàng chìm vào suy tư, liền nghe thấy Vân Chỉ Phong bên cạnh nói: "Có thể nhờ ngươi cẩn thận nói kĩ hơn một chút được hay không."
Tống Nam Thời: "?"
Cái gì cẩn thận kĩ hơn.
Vân Chỉ Phong: "Trích dẫn gián tiếp."
Tống Nam Thời: "......"
Ánh mắt nàng dần dần trở nên quỷ dị.
Vân Chỉ Phong không biết Tống Nam Thời vì cái gì mà lại nhìn hắn như vậy, nhưng hắn có trực giác là có gì đó không đúng lắm.
Hắn dừng một chút, thấp giọng giải thích nói: "Tâm cảnh đột phá là phải tùy cơ duyên chứ không phải cầu là được, nhưng có đôi khi phương pháp lại khá tương đồng, ta từng bị thương, tu vi bị tổn hại, ta muốn thử xem cái này có thể dùng trên người ta được hay không."
Nói rồi, hắn còn trịnh trọng nói: "Làm ơn đi."
Tống Nam Thời: "......"
Nàng lần đầu tiên nghe đến loại yêu cầu này, trong lúc nhất thời rất là chấn động.
Hơn nữa Vân Chỉ Phong thái độ thật sự là quá mức trịnh trọng, Tống Nam Thời có chút rối loạn thần kinh.
Nàng chần chờ nói: "Nhưng là trích dẫn gián tiếp này......"
Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Vân Chỉ Phong thản nhiên nói: "Mặc kệ hậu quả gì, tại hạ một mình gánh chịu!"
Tống Nam Thời: "......"
Người này ý định đem trích dẫn gián tiếp trở thành cái bí pháp tà môn gì vậy.
Tống Nam Thời một lời khó nói hết: "Ta đây có thể nói chút không."
Vân Chỉ Phong có chút nôn nóng: "Ngươi nói."
Sau đó, hai người liền tại nơi Long Ngạo Thiên khai quải giao lưu nổi lên các câu trích dẫn gián tiếp.
Tống Nam Thời lập tức nghiêm túc: "Mệnh ta do ta không do trời!"
Vân Chỉ Phong: "......"
Là ý gì?
Thấy Vân Chỉ Phong thần tình mê mang, Tống Nam Thời lại thay đổi một câu: "Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo!"
Vân Chỉ Phong: "......" Hắn càng mờ mịt.
Tống Nam Thời kiên trì không ngừng: "Ta muốn hôm nay, lại che không được mắt ta!"
"Thần chắn sát thần! Phật chắn sát Phật!"
"Kiếm tới!"
Vân Chỉ Phong biểu tình dần dần chết lặng.
Trầm mặc thật lâu sau, hắn biểu tình phức tạp nói: "Nguyên lai sư huynh...... Sở thích kỳ lạ như thế."
Tống Nam Thời buông tay: "Này, chính là Long Ngạo Thiên."
Vân Chỉ Phong không rõ nguyên do.
Long Ngạo Thiên? Sư huynh của Tống Nam Thời không phải gọi là Giang Tịch sao?
Chẳng lẽ là biệt danh?
Vân Chỉ Phong ban đầu cũng không ôm hy vọng quá lớn, lúc này phương pháp này đối với hắn vô dụng, hắn cũng không quá thất vọng.
Hắn liền cảm thấy Giang Tịch sở thích rất độc đáo.
Ngẩng đầu, nghiêm túc mà nhìn Giang Tịch còn đang giao chiến cùng sát thủ.
Tống Nam Thời nhìn hắn một lát, đột nhiên hỏi: "Ngươi trước khi bị thương, rất lợi hại sao?"
Vân Chỉ Phong nghĩ nghĩ, nói: "Tạm được."
Nga, vậy đó chính là rất lợi hại rồi.
Tống Nam Thời gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy ngươi sẽ giống đại sư huynh của ta lâm trận bùng nổ Trúc Cơ kỳ nghịch tập phản sát Nguyên Anh sao?"
Vân Chỉ Phong thực sự cầu thị: "Chưa từng có."
Tống Nam Thời nhẹ nhàng thở ra, nghĩ Tu chân giới rốt cuộc cũng không phải khắp nơi đều giống như Long Ngạo Thiên, sau đó liền thấy Vân Chỉ Phong giản dị nói: "Bởi vì ta tu luyện tương đối nhanh."
Tống Nam Thời: "???"
Vân Chỉ Phong giải thích: "Ta so bạn cùng lứa tu luyện nhanh hơn một chút, cùng tuổi ta không có ai địch lại ta, các tiền bối thì, bọn họ tự giữ thân phận, không muốn cùng ta so đấu, cho nên ta chưa gặp qua tình huống yêu cầu lâm trận phản sát mới có thể thắng được."
Hắn nói có chút uyển chuyển, nhưng Tống Nam Thời nghe ra một cổ khí "Những người thế hệ trước bởi vì sợ ta đánh bại nên không tỉ thí" ý vị.
Nàng biểu tình tức khắc liền một lời khó nói hết.
Vừa rồi nàng còn cảm thấy Vân Chỉ Phong này thành thật, hiện tại lại càng nói càng thấy thái quá.
Theo cách nói của hắn, Long Ngạo Thiên đi lên từ lộ tuyến "Chớ khinh thiếu niên nghèo", còn lộ tuyến hắn đi qua chính là "Con cưng của trời"?
So sánh ngang ra hắn không phải vai chính thì cũng là vai ác.
Nơi nào nhiều vai chính vai ác như vậy, còn đều là nàng gặp phải chứ!
Nhưng mà tính ra, giả nghèo cũng không phạm pháp mà.
Lúc này Vân Chỉ Phong còn nói: "Thời điểm chạy trốn ta đã bị trọng thương, khi đó chiến đấu sinh tử, ta không được tính là toàn thân mà lui, bọn họ thân thế cũng không còn tốt để mà đuổi theo, cho nên cũng coi như không phân thắng thua......"
Tống Nam Thời vỗ tay, tán thưởng, đúng là một người qua đường Giáp thành công.
Vân Chỉ Phong vừa thấy liền biết nàng không tin.
Hắn mặt không biểu tình mà không nói nữa.
Lúc này, Giang Tịch bên kia sau một hồi nghịch tập phản sát rốt cuộc kết thúc.
Một kiếm của Giang Tịch đem kia sát thủ từ giữa không trung đánh rơi, một chân đạp lên ngực hắn, ngay sau đó nâng tay lên, không lưu tình chút nào mà đâm xuyên qua đan điền của hắn.
Sát thủ kêu thảm sau đó liền hôn mê.
Giang Tịch mặt không cảm xúc, máu tươi dính vào một trương mày kiếm mắt sáng của hắn.
Nói thật, siêu ngầu.
Đại sư huynh siêu ngầu quay đầu, nhìn về phía Tống Nam Thời, thanh âm khàn khàn nói: "Tam sư muội, ta làm được rồi."
Tống Nam Thời đại hỉ, nhấc chân liền theo hướng Giang Tịch chạy tới.
Giang Tịch theo bản năng mà nâng lên tay, nghĩ tiểu sư muội muốn ôm mình.
Hắn trên mặt tràn đầy mong đợi.
Liễu lão nhân nhìn thấy tình cảm cảm động thấu trời của đôi huynh muội này, cũng tràn đầy xúc động.
Chỉ có Vân Chỉ Phong mặt không cảm xúc.
Hắn cảm thấy, không đơn giản như vậy.
Hai người khoảng cách càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Giang Tịch xúc động nói: "Tam sư muội......"
...... Sau đó Tam sư muội liền lướt qua người hắn, một phen bổ nhào vào tên sát thủ đang nằm ở bên cạnh.
Giang Tịch: "???"
Tống Nam Thời còn nhắc nhở hắn: "Huynh dịch chân ra một chút."
Còn không có kịp hiểu chuyện gì Long Ngạo Thiên bị bắt dịch chân ra.
Tống Nam Thời nhìn thoáng qua sát thủ, lộ ra một nụ cười hài lòng.
Sau đó nàng vung tay lên, nói: "Chia của!"
Giang Tịch cùng Liễu lão nhân: "......" Hả?
Vân Chỉ Phong không tự chủ được mà bật cười, đi qua.
Tống Nam Thời đã nhanh chóng chia phần một cách hoàn hảo.
Nàng nói: "Đại sư huynh xuất lực lớn nhất, lấy sáu phần, ta cùng Vân Chỉ Phong không nhúng tay vào quá nhiều, mỗi người hai phần."
Nói thật, nàng tuy yêu tiền, nhưng rất là có nguyên tắc.
Vân Chỉ Phong nhắc nhở nói: "Trên người hắn hẳn là có tiền đặt cọc đơn ám sát Giang Tịch. "
Tống Nam Thời bàn tay vung lên: "Cũng chia ra!"
Liễu lão nhân xem bộ dáng thập phần thuần thục của bọn họ, không khỏi hoài nghi nói: "Bọn họ rốt cuộc làm bao nhiêu lần cái loại hoạt động làm ăn kiểu này rồi?"
Giang Tịch lúc này mới phản ứng lại đây, vội vàng nói: "Không cần, ta không cần chia......"
Tống Nam Thời lại quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: "Không được, đây là quy củ."
Giang Tịch nhìn thoáng qua Vân Chỉ Phong.
Vân Chỉ Phong thần tình tự nhiên, một chút cũng không cảm thấy cùng đồng bọn ăn chia quỹ đen có gì là không đúng.



Loading...