Nạp Thiếp Ký I
Chương 59: Xem mắt
Tống tri huyện đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn trong mấy ngày qua, trong lòng đã sớm có tâm lý thấy rắn trong cốc, lo sợ hão huyền, giờ lão thấy con gái nháy mắt như vậy, tuy không biết vì lẽ gì mà không cho Ân Đức ở lại nhà mình, nhưng mấy ngày nay con gái đi cùng Dương Thu Trì, nói không chừng đây là chủ ý của hắn. Nghĩ vậy, lão quay sang nhìn Dương Thu Trì, thấy hắn tủm tỉm miệng khe khẽ lắc đầu, liền tức thời đưa ra quyết định, nói: "Ân, Ân công tử nguyện ý đến hàn xá làm khách, cái đó, cái đó đương nhiên là hoan nghênh lắm rồi..."
Ân Đức lộ vẻ vui mừng, vừa định cảm ơn, không ngờ Tống tri huyện đã nói tiếp: "Bất quá, tôn, tôn phu nhân đã có Bạch, Bạch thiên tổng hiền khang lệ chiếu cố, xem ra không thể sơ xuất gì, Ân Công tử nên ở nhà chiếu cố cho lệnh tôn và lệnh từ hai vị lão nhân gia đi thôi. Bọn họ cũng cần có người chiếu cố a."
Dương Thu Trì cười thầm, cái lão hồ ly này, đem phụ mẫu của Ân Đức ra thì hắn còn cách gì mà nói nữa?!
Quả nhiên, Ân Đức há hốc miệng không biết đối đáp thế nào, đang ấp úng thì Bạch thiên tổng đã vỗ vai hắn bảo: "Ân nhi, Tống đại nhân nói đúng lắm, ngươi cần phải ở nhà chiếu cố hai vị lão nhân. Nơi này có ta và nhạc mẫu của con, ngoài ra còn có Dương công tử, Tống tiểu thư và những người khác, xem ra không có vấn đề gì đâu." Lão không quên nịnh khẽ Dương Thu Trì một câu, có lẽ đây cũng có thể là xuất phát từ sự cảm kích trong nội tâm.
Lời đã nói đến mức ấy rồi thì Ân Đức không còn cách nào khác nữa, chỉ chấp tay xá: "Hài nhi tuân mệnh!" Hắn thỏng tay, ngồi xuống rồi lại đứng lên, dáng vẻ vô cùng bức rứt bất an, khiến người ta thắc mắc thầm đoán xem hôm nay hắn bị gì nữa.
Bạch thiên tổng quay sang nói với Tống tri huyện: "Đúng rồi, còn có một chuyện, Tống đại nhân, bổn quan có thể nhận xác của tiểu nữ về không? Bổn quan muốn tẩm liệm cho cháu nó, tạm thời quàng tại Báo Ân tự ở Vân Nhai sơn ngoài thành, chờ những chuyện này xong rồi, sẽ đưa cháu nó về đất tổ an táng."
Tống tri huyện nói: "Đương nhiên có thể, khám nghiệm đã hoàn tất, hung thủ chủ yếu cũng đã quy án, Thiên tổng đại nhân có thể mang thi thể của lệnh ái đi bất cứ lúc nào."
Chính vào lúc đó, gác cổng nha môn chạy vào báo: "Lão gia, phu nhân của Dương quản giam đến gọi chồng về, nói là có chuyện."
Kinh qua mấy ngày gặp biến cố liên tiếp, Tống tri huyện đã trở nên trông cây cỏ hóa thành binh lính(*), thần hồn nát thần tính, cả kinh hỏi: "Có chuyện? Lại có chuyện gì?" Lúc này, lão mới nhớ ra đây là chuyện nhà người ta, mình làm sao quản được, nên hơi ngượng ngập nhìn Dương Thu Trì.
Tên gác cổng hồi đáp: "Dường như là bà mối mang theo một cô gái đến nhà Dương quản giam nói chuyện liên quan đến nạp thiếp."
A! Dương Thu Trì vừa kinh vừa mừng, thoáng lúng túng chẳng biết phải làm sao, hắn quay nhìn mọi người, chỉ thấy họ tủm tỉm nhìn mình, ngoại trừ Tống Vân Nhi là hiện vẻ mặt không vui.
Bạch thiên tổng nói: "Cung hỉ Dương công tử!" Dừng lại một chút, lão lại ảo não nói: "Bổn quan vốn muốn đến uống một chung rượu mừng, nhưng mà, tiểu nữ vừa mới mất, bổn quan không tiện tham gia, chỉ biết ở đây cung hỉ Dương công tử bạch niên hòa hảo, cử án tề mi!"
Dương Thu Trì vội vã cúi người cảm tạ.
Tống tri huyện cười nói: "Bổn quan cũng cung hỉ hiền chất. Sự tình trọng yếu như thế này, thỉnh Dương công tử trở về nhà xem xét coi sao, chúng ta ở đây chờ uống rượu mừng của cháu đấy. Ha ha ha"
Mặt Dương Thu Trì đã đỏ hồng, trước đây hắn đã từng được giới thiệu coi mắt bạn gái, nhưng cái vụ có người mai mối chính thức để xúc tiến hôn nhân, để có người đầu ấp tay gối, gắn bó keo sơn như thời cổ đại thế này hắn chưa có cơ hội biết đến bao giờ, nên không khỏi vừa cảm thấy hưng phấn vừa hết sức hiếu kỳ.
Hắn cung tay xá xá từ biệt mọi người, bước đi vài bước ra ngoài thì đã thấy Phùng Tiểu Tuyết đứng ở gốc hòe xa xa đang chờ mình. Gió thổi nhẹ, vạt áo nàng bay bay, hiện lên một dáng vẻ hết sức động lòng.
Thấy Dương Thu Trì bước ra, Phùng Tiểu Tuyết bước lên mấy bước nghênh đón, nói: "Phu quân, đi mau thôi, chỗ bà mối ấy đã chờ lâu lắm rồi."
Vụ may mối và coi mắt ở thời cổ đại rất có quy cũ, nếu là hôn thú dành cho nguyên phối chính thức đương nhiên phải kinh qua sáu lễ phức tạp (Chú: Lục lễ trong hôn nhân bao gồm: Nạp thái, Vấn danh, Nạp cát, Nạp chưng, Thỉnh kỳ, Thân nghênh), nhưng nạp thiếp thì đơn giản hơn rất nhiều. Trong Chu lễ - Nội tắc có nói "Sính tắc vi thê, bôn tắc vi thiếp" (**), do đó người làm mối không cần phải tuân theo triệt để trình tự hôn lễ khi mối mai nạp thiếp. Đương nhiên, người làm mối có thể tự nguyện làm trung gian, nhưng so với hôn thú chính thức thì không phải tuân theo pháp định, mà chỉ có những hạng mục tự chọn hay tự thỏa thuận với nhau.
Dương Thu Trì rất muốn hỏi bà mối mang đến giới thiệu cho mình một nữ tử như thế nào, nhưng thấy sắc mặt Phùng Tiểu Tuyết hơi lợt lạt, biết trong lòng nàng đang ghen. Hiện giờ nếu bản thân mình có hỏi, nhất định nàng sẽ trả lời, nhưng nếu làm như thế thì tựa hồ có chút bất cận nhận tình. Dương Thu Trì đưa tay qua, khẽ nắm lấy tay nàng. Phùng Tiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó cúi xuống khẽ nói: "Phu quân, chúng ta đi thôi, đừng để họ chờ lâu."
Hai người trở về nhà, vừa bước vào trong vườn thì tim của Dương Thu Trì đã đập đinh đinh đông đông liên hồi như cái trống nhỏ.
Cửa đại môn rộng mở, xa xa vọng ra tiếng cười nói: "Bà thông gia, bà xem cô nương này xem, mướt rượt thế này này! Với dáng vẻ này, xương chậu này, bảo đảm sẽ sinh con thật chuẩn luôn, sinh đứa nào chuẩn đứa đó! Hà hà hà!" Tiếng cười nói ấy tựa như tiếng gà mái kêu, "Con trai bà cưới cô nương này thì bà cứ yên tâm trăm phần trăm, không chừng cuối năm nay sẽ có cháu ẵm cháu bồng nữa đấy! khặc khặc khặc..."
Dương Thu Trì tiến vào nhà, miệng thì gọi: "Mẹ! Con về rồi!" nhưng ánh mắt thì nhìn chăm chăm vào một cô gái ở bên cạnh Dương mẫu, mãi không thể rời mắt.
Cô gái này chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt một bộ váy màu hồng phấn, thân hình thướt tha, mày lá liễu xếch lên trên, mặt trái xoan, gương mặt hồng đào như vừa chớp động tình, đôi mắt to đen, đang cúi đầu bẻn lẻn nhìn thấy mà thương! Không ngờ nàng lại là một mỹ nữ vô cùng xinh xắn như thế.
Chỉ có điều, không hiểu vì sao, Dương Thu Trì cảm giác trong ánh mắt của nàng ẩn chứa chút gì đó ưu sầu rất sâu lắng.
Chẳng lẽ đây chính là tiểu thiếp tương lai của mình?
Cái trống nhỏ trong lòng của Dương Thu Trì giờ đã trở thành trống chầu, đập loạn lên đình đình đùng đùng. Hắn ngơ ngẩn đứng nơi cửa, cảm thấy luống cuống chẳng biết phải làm gì.
Dương mẫu ngoắc tay gọi Dương Thu Trì: "Con à, con về rồi, mau vào đây ngồi kế bên mẹ này."
Cô gái ấy nghe nói thế, biết chính chủ coi mắt mình đã đến, khe khẽ nhướn mặt lên, nhìn lướt qua Dương Thu Trì một cái. Cũng vừa lúc đó, ánh mắt nàng chạm mục quang của Dương Thu Trì, liền hoảng loạn cúi đầu, gương mặt hiện lên hai đóa hồng đỏ rực.
Dương Thu Trì dạ một tiếng, thấy cô nương người ta e thẹn, cũng có chút e dè, cúi đầu bước đến ngồi trên ghế cạnh Dương mẫu. Phùng Tiểu Tuyết cũng nhanh chóng theo Dương Thu Trì ngồi xuống.
Lúc này Dương Thu Trì mới nhìn rõ, thì ra trong phòng còn có hai người nữa, một người là một phụ nữ trung niên mập núc ních, một người là một lão già gầy nhom.
Dương mẫu giới thiệu: "Con à, đây là Vương bà bà, là người hảo tâm chuyên môn làm may làm mối cho mọi người, nghe nói đã giới thiệu thành nhiều cặp đẹp đôi lắm rồi."
Bà mối họ Vương cười hi hi nói: "Bà xui gái nói không sai điểm nào, hôn sự kinh qua miệng tôi giới thiệu đó hả... nói không đến một nghìn thì cũng đến tám trăm rồi... Vị này xem ra chính là Dương thiếu gia đây phải không?" Nói xong bà ta nhìn lên nhìn xuống dò xét Dương Thu Trì, giống như đang hân thưởng một món đồ cổ bảo bối thời Ân Thương vậy, rồi lại quay sang lão già gầy ốm đó tặc lưỡi bảo, "Tắc tắc tắc, ông thân gia à, ông nhìn xem, Dương thiếu gia tướng tá như thế này, hình dạng như thế này... có thể xem như là nhất đẳng đấy, nếu không sánh với bạch bào tiểu tướng La Thông (Chú: Tướng tài thời Đường) thì cũng tương đương với Trường sơn Triệu Tử Long (Chú: Tướng tài thời Tam Quốc) chứ không hề kém cạnh gì! Khuê nữ của ngài gả cho người ta này, nhất định là ngài sẽ yên tâm trăm phần trăm!"
Ạ? Dương Thu Trì không hề ngờ lại có người đem mình đi so sánh với La Thông và Triệu Tử Long, nhưng mà, có người khen ngợi bản thân như thế, bản thân hắn cũng cảm thấy rất cao hứng.
Chú thích:
(*) Thảo mộc giai binh: Nhìn cây cỏ mà tưởng binh lính, trông gà hoá cuốc; thần hồn nát thần tính. Theo điển tích thì Phù Kiên thời Tiên Tần (Thời mười sáu nước) dẫn binh tấn công Đông Tấn, tiến đến lưu vực sông Phì Hà, leo lên thành Thọ Xuân nhìn ra xa, thấy quân Tấn đội hình chỉnh tề, lại nhìn ra núi Bát Công xa xa, thấy cỏ cây trên núi mà tưởng toàn là quân Tấn, cảm thấy sợ hãi. Sau này dùng thành ngữ này chỉ lúc hoang mang, trông gà hoá cuốc。
(**) Sính tắc vi thê, bôn tắc vi thiếp: Cưới vợ thì phải đủ lễ, nạp thiếp chỉ cần sơ sài. Sính (聘:) là lễ cưới, do người mai mối đem lễ vật đến dạm hỏi. Còn Bôn (奔) là cưới xin không đủ lễ, còn gọi là Đại hay Thái (nạp đại, nạp thái), bỏ qua các thủ tục rườm rà, nhiều khi chỉ là khoảng tiền trao cho nhà gái.