Nam An Thái Phi Truyền Kỳ
Chương 14: Xa cách ngắn ngủi, Chu Tử nghi ngờ vô cớ
Sau khi nằm một lát, hắn chạm vào Chu Tử, phát hiện Chu Tử đã ngủ rồi.
Triệu Trinh đứng dậy tìm lọ thuốc mỡ lúc nãy, lấy khăn lụa lau qua loa vài cái giúp Chu Tử, sau đó chấm ít thuốc mỡ, bôi loạn bên dưới của Chu Tử.
Làm xong mấy việc này, hắn cũng cảm thấy rất mệt, không thèm buông màn liền tắt đèn. Triệu Trinh kéo chăn, ôm Chu Tử vào trong ngực, sờ sờ, cọ cọ, tìm tư thế thoải mái nhất, rất nhanh liền thiếp đi.
Thật lâu sau, vẫn đang nhắm mắt giả bộ ngủ, Chu Tử nghe được tiếng hít thở đều đặn của Triệu Trinh, biết hắn đã ngủ, mới nâng cánh tay hắn lên, ngọ nguậy đứng dậy, lẳng lặng nhìn hắn.
Lúc này là thời tiết đầu thu, rất mát mẻ, vì trong nội viện không có người khác, nên cửa sổ phòng ngủ luôn mở. Lúc này đã quá nửa đêm, bên ngoài trăng đã treo cao, ánh trăng trắng bạc trong trẻo chiếu vào bên giường rọi lên người Triệu Trinh.
Dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, tuyệt đối càng đẹp mắt hơn ban ngày. Triệu Trinh dưới ánh trăng, vì đang ngủ, biểu tình trên mặt thả lỏng, nhìn thật xinh đẹp tinh xảo tuyệt đối không giống người phàm.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vẽ của hắn, Chu Tử cảm thấy thực hạnh phúc, len lén cúi xuống hôn lên, nhẹ nhàng hôn lên trên môi Triệu Trinh một cái, lại hôn thêm một cái.
Ánh mắt của nàng dời xuống, nghĩ đến vật dưới chăn kia, hạ thân lại bắt đầu đau như kim châm, quả thực đau đến không muốn sống.
Chu Tử chịu đựng đau đớn, chậm rãi nằm xuống, chân trần trụi dính sát vào chân thon dài của Triệu Trinh, chậm rãi chà xát, da thịt bóng loáng non mềm tiếp xúc với da thịt hơi thô ráp của Triệu Trinh, thậm chí có một loại khoái cảm không thể nói thành lời.
Hai người nằm song song, Chu Tử dùng chân nhẹ nhàng vuốt ve chân Triệu Trinh, trong khoái cảm da thịt chạm nhau kéo theo cảm giác đau đớn nơi hạ thân mà tiến vào mộng đẹp.
Buổi sáng khi Chu Tử tỉnh lại, mặt trời đã sắp lên cao, đương nhiên là không nhìn thấy Triệu Trinh.
Lịch trình mỗi ngày của hắn đều dày đặc, chỉ khi tắm và ngủ mới có thể trở về nội viện.
Chu Tử kéo chăn quấn mình chặt chặt chẽ chẽ, tự phát ngốc một mình.
Sau khi rửa mặt chải đầu, nàng lại đến phòng trị sự (phòng quản lí) ở ngoại viện thì phát hiện Đào ma ma và Tĩnh Di đã chờ ở đó, bưng một chén canh tránh thai đã để nguội.
Thuốc nguội càng thêm khó uống.
Chu Tử một hơi uống hết. Trong lòng cười khổ: Vương gia thật rất chấp nhất với canh tránh thai, mỗi lần đều không quên được.
Thấy Chu Tử uống canh tránh thai xong, Đào ma ma đưa một đĩa mứt táo tới, trên mặt có chút lo lắng: "Chu Tử, đắng miệng thì nên ăn cái này!"
Chu Tử nhận cái đĩa, ghim một miếng mứt táo cho vào trong miệng.
"Thực ngọt!" Nàng nhìn Đào ma ma nở nụ cười.
Đào ma ma cũng cười.
Sau khi Đào ma ma rời khỏi, Tĩnh Di đang muốn bưng chén không rời đi, thấy Chu Tử đang dùng khăn lụa thượng hạng nhẹ nhàng lau khóe miệng, cảm thấy bộ dạng nàng chướng mắt đến không nói nên lời, thật sự có chút không nhịn được, miễn cưỡng cười cười, nói: "Chu cô nương, trong khoảng thời gian này, việc của Vương gia phải phiền đến cô nương rồi, bất quá không cần lo lắng, đã nhận được tin tức, năm trước phủ Bắc Tĩnh vương ở Tô Châu đã chọn mua mấy nữ hài tử muốn tặng cho Vương gia chúng ta, nghe nói tài sắc đều tuyệt, ít ngày nữa sẽ được đưa đến, đến lúc đó sẽ được đưa tới làm giúp việc của ngươi, ngươi có thể thoải mái nghỉ ngơi một chút rồi!"
Thấy mặt Chu Tử lập tức trở nên tái nhợt, Tĩnh Di cảm thấy rất khoái trá, bưng bát rời đi.
Đêm nay Triệu Trinh không trở về.
Chu Tử không dám ngủ trên giường.
Mấy tháng qua, đối với Triệu Trinh, nàng đã hiểu rõ một chút. Ở trên giường, Triệu Trinh có thể cùng nàng trêu đùa, nhưng liên quan tới thân phận địa vị quy củ gì đó, tuyệt đối sẽ không chừa đường sống.
Nàng nằm xuống ngủ ở nơi để chân.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn như trước rọi vào từ cửa sổ mở rộng, chiếu vào trên người Chu Tử ngủ ở chỗ để chân. Nàng tính tính, hôm nay là ngày rằm tháng bảy, như vậy, ngày này tháng sau mình sẽ tròn mười sáu tuổi, nên nghĩ biện pháp nhờ người đưa bạc đã tích lũy về nhà.
Thân thể nàng cực kỳ mệt mỏi, nhưng đầu óc vô cùng hưng phấn.
Chu Tử bắt đầu suy đoán xem lúc này Triệu Trinh đang làm gì.
Nhưng cho dù đoán thế nào, kết luận cuối cùng đều là Triệu Trinh đang lăng nhăng bên ngoài.
Một khi hắn hiểu được việc nam nữ, lại đang lúc trẻ trung tinh lực dồi dào, nhất định là chưa thoả mãn. Mình không thỏa mãn được hắn, đương nhiên hắn sẽ ra ngoài lăng nhăng rồi!.
Hơn nữa, tuy nói trong phủ không có nhiều nha hoàn xinh đẹp, nhưng quan to, quý nhân sẽ đưa đến một đám!
Nữ nhân Tô Châu nhất định là dịu dàng như nước, trong trẻo mềm mại thon thả đáng yêu, đúng là loại mà Triệu Trinh thích. Hắn luôn luôn ghét bỏ việc mình béo, đến lúc đó nhất định là mình sẽ bị gạt sang một bên!
Chu Tử biết mình đơn phương yêu mến Triệu Trinh, trong lòng mắng chính mình là hèn hạ, nhưng vẫn nhịn không được mà nhớ tới Triệu Trinh, nhớ đến sóng nước lóng lánh trong mắt hắn, nhớ đến cái ôm mạnh mẽ có lực của hắn, nhớ hắn lạnh lùng, nhớ hắn...
Chu Tử càng nghĩ càng khổ sở, cuối cùng không nhịn được mà khóc lên.
Mấy ngày kế tiếp, Triệu Trinh đều không trở về.
Chu Tử cũng không dám tìm cận vệ của Triệu Trinh hỏi thăm, đành phải yên lặng làm việc trong phòng, quét dọn rồi quét dọn, sửa sang rồi lại sửa sang, không ngừng bận rộn lau lau dọn dọn.
Mấy việc đó vốn không cần nàng nhúng tay, nàng chỉ phụ trách hầu hạ Vương gia.
Ban ngày luôn luôn bận việc, cũng thuận lợi mà qua, chỉ là đến ban đêm, chăn đơn gối chiếc, hơn nữa sức tưởng tượng tương đối phong phú, cũng thật khổ sở.
Cứ thế qua năm sáu ngày, Chu Tử đã tiều tụy đi không ít.
Đêm nay trời tối đen mà gió lại bắt đầu nổi lên, gió càng lúc càng lớn, dần dần có xu thế cát bay đá chạy, không ngừng thổi lung lay cửa sổ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhánh cây bị bẻ gẫy “răng rắc”. Mùa xuân phương bắc trước giờ vẫn thế, Chu Tử đã quen. Nhưng Nhuận Dương chếch về phía nam một chút, Chu Tử đến Nhuận Dương đã hơn một năm, lần đầu tiên trải qua thời tiết như vậy, nghe tiếng gió vù vù từ bên ngoài truyền đến, nàng không khỏi có chút hoang mang lo sợ, trốn kỹ trong chăn run lẩy bẩy, trong lòng thầm nghĩ đến "Đêm trăng mờ giết người, trời gió lớn phóng hỏa".
Đã qua giờ tý (11g đêm -1g sáng), Vương gia cũng chưa trở về.
Nàng nhớ Triệu Trinh, nhớ đến đau cả tim; nàng lại không muốn nhớ tới Triệu Trinh, bởi vì phía dưới vẫn còn loáng thoáng phát đau.
Đúng lúc này, ngoài cửa nội viện truyền đến tiếng của nha hoàn: "Chu cô nương, Vương gia đã trở về!"
Chu Tử vội vàng xốc chăn lên khoác thêm quần áo đi ra ngoài.
Sau khi giúp Triệu Trinh cởi áo choàng ra, tiểu nha hoàn từ bên ngoài bưng nước ấm vào, nàng vội vàng vắt khăn nóng.
Chu Tử nhìn vẻ mặt Triệu Trinh đầy phong trần, rất thương tiếc, vừa nhón gót chân dùng khăn nóng lau mặt Triệu Trinh, vừa lải nhải nói: "Bão cát lớn như vậy, Vương gia cũng không chịu trở về sớm; cho dù có việc phải kéo dài đến tối muộn, thì cũng nên tìm nơi thích hợp mà nghỉ ngơi mới đúng, nhìn xem, mặt đầy cát..."
Chu Tử vừa nói, vừa nhẹ nhàng lau mặt giúp Triệu Trinh.
Vóc người Triệu Trinh quá cao, nàng nhón chân mới có thể với tới, cho nên hơi cố sức mới lau được.
Triệu Trinh im lặng không lên tiếng để nàng lau chùi, lông mi thật dài rũ xuống, che lại hai tròng mắt sâu thẳm, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
Sau khi Chu Tử lau xong một lần, đổi nước thay khăn mặt lại lau một lần nữa, lần này lau dễ hơn. Lau xong, nàng mới ý thức được Triệu Trinh khom người phối hợp với nàng!
Trong lòng Chu Tử cực kỳ vui vẻ thuận theo, liếc nhanh Triệu Trinh một cái, đúng lúc ánh mắt Triệu Trinh đảo qua, ánh mắt hai người chợt lóe, vừa vặn chạm mắt nhau. Lại nhanh chóng lập tức dời đi.
Mặt Chu Tử lập tức đỏ lên, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, cúi đầu, đỏ mặt, hai tay nắm vạt áo thẹn thùng, bên tai chợt nghe giọng Triệu Trinh nói: "Ta dẫn người đi tuần tra biên giới!"
Chu Tử cúi đầu ừ một tiếng, dừng một chút, sau đó mới nói: "Nô tỳ đi bưng thức ăn khuya đến!" Như chạy trốn mà rời đi.
Phòng bếp nhỏ của Diên Hi cư chuẩn bị thức ăn khuya là cháo đường phèn hạt sen hạt bo bo, Chu Tử ra ngoài dặn dò một tiếng, rất nhanh liền có nha đầu trực đêm ở bên ngoài bưng một chén đến.
Triệu Trinh bưng chén ngọc lên, cầm thìa đảo vài cái.
Chu Tử đứng hầu bên cạnh, đã hơn nửa đêm còn chưa ngủ, nàng cũng có chút đói bụng.
Triệu Trinh khuấy vài cái, cầm chén đưa cho Chu Tử: "Nhìn ngán ngán, nàng ăn thay ta đi! Lấy cho ta một chén lớn canh chua da gà tơ!"
Chu Tử ra ngoại viện gọi nha đầu trực đêm xuống báo phòng bếp làm canh chua da gà tơ, sau đó mới ngồi xuống uống bát cháo đường phèn hạt sen hạt bo bo kia.
Nàng ngồi đó, nếm một muỗng cháo, cảm thấy ngọt mềm ngon miệng, ăn cực kỳ ngon.
Chu Tử thích nhất ăn loại đồ ngọt này.
Nàng nghĩ Triệu Trinh lại có thể nhớ nàng thích ăn loại đồ ăn này, trong lòng không khỏi ê ẩm, ngọt ngào, cảm giác hạnh phúc tràn ngập toàn thân.
Ở nơi gió thu xào xạc bão cát suốt đêm này, có thể ăn được cháo ngọt như vậy, được chính người trong lòng săn sóc, sao có thể không hạnh phúc đây?
Đúng lúc này, Triệu Trinh đang đọc sách bên cạnh nói: "Đồ ăn ngọt ngấy, ta chưa bao giờ ăn, ăn cái này rất dễ béo phì, nàng đã đủ béo, cũng nên ăn vừa phải thôi!"
Trong phút chốc, từ tầng mây thứ chín Chu Tử ngã xuống phàm trần, rơi đau nhưng không thể không nói: "Vương gia, nô tỳ béo hồi nào? Đâu có béo!"
Chu Tử phẫn nộ đến nỗi hỗn độn trong gió!
Cuối cùng, chén canh chua da gà tơ lớn cũng được nha hoàn bưng tới, Chu Tử hóa đau thương thành sức mạnh, cố gắng cướp lấy uống hơn phân nửa.
Triệu Trinh tắm rửa xong lên giường muốn ngủ. Mỗi khi mùa thu đến, Nam Man (gọi chung các bộ tộc phía Nam) sẽ rục rịch ngóc đầu dậy. Nhiều ngày nay hắn mang theo binh lính tuần tra biên giới, cơ hồ chưa từng ngủ, cho nên dù trong lòng có chút việc muốn làm, nhưng vừa nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ mê mệt.
Trong phòng tối đen một mảnh. Bên ngoài gió lớn lung lay đại thụ, phát ra tiếng xào xạt.
Chu Tử ngủ ở chỗ để chân dưới giường Triệu Trinh, trong lòng vẫn không ngừng ai oán. Nàng phát hiện, Nam An vương Triệu Trinh luôn kiệm chữ như vàng, nhưng một khi mở miệng luôn thực đả thương người, hơn nữa người bị thương luôn là nàng.
Bất quá, ban đêm có Triệu Trinh, nàng tuyệt không sợ hãi, dù bão cát lớn thâu đêm cũng không còn gian nan khó chịu nữa.
Rạng sáng ngày hôm sau, sau khi Triệu Trinh rời giường liền phát hiện Chu Tử không giống như ngày trước. Hắn như vô tình nhìn lướt qua, phát hiện Chu Tử mặc váy áo màu trắng, phía dưới cột một cái thắt lưng màu đen, đai lưng buộc quá chặt, càng lộ ra bộ ngực sữa to, cái eo nhỏ bó chặt.
Hắn không khỏi thầm mỉm cười, cảm thấy vài ngày không gặp, dường như Chu Tử trưởng thành không ít.