Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa
Chương 44: Thuận theo trái tim
_________________________
Mọi người trong điện hai mặt nhìn nhau, một lúc lâu sau không ai lên tiếng phụ họa.
Minh Liễu đi cùng Lan phi đột nhiên nhìn lão, theo bản năng mở miệng muốn nói cái gì đó. Thế nhưng một giây sau đã bị Lan phi cắn răng trừng trở về.
Cảnh tượng này giống như một cơn ác mộng, từ ngày Văn Thanh Từ xuyên sách đã không ngừng diễn giải trong đầu.
Bây giờ, cơn ác mộng cuối cùng đã trở thành sự thật.
Có lẽ sự khác biệt duy nhất giữa hiện thực và cơn ác mộng chính là cảm xúc tràn ngập trong lòng Văn Thanh Từ lúc này không phải là sợ hãi, mà là cảm giác tội lỗi còn có chua chát…
Trong lòng Văn Thanh Từ đã không còn ý thức, chỉ còn lại ký ức mạnh mẽ hỗ trợ y nói xong
Biểu cảm cũng là nụ cười nghi thức và dịu dàng.
"Việc dùng thuốc hàng ngày của bệ hạ đã được định ra, tạm thời cũng không có nhu cầu thử nghiệm thuốc." Văn Thanh Từ thản nhiên nói.
“...... Ái Khanh nói rất đúng. "Hoàng đế rốt cục cảm thấy mỹ mãn chậm rãi nở nụ cười, lúc này ngay cả chứng đau đầu vẫn luôn quấy nhiễu lão cũng biến mất sạch sẽ.
"Bảo kiếm sắc là nhờ mài giũa, đại hoàng tử hẳn là sẽ trưởng thành hơn sau khi ra chiến trường rèn luyện một phen " Lão trầm giọng nói.
Nói xong, ánh mắt Hoàng đế xuyên qua đám người.
Trong khoảnh khắc bị lão nhìn thấy, ngay cả chân Tam hoàng tử cũng run rẩy không khống chế được.
Tạ Quan Chỉ bị đưa đến hoàng tự, Ung Đô tạm thời không có chuyện của hắn.
Vì vậy, người tiếp theo... Có thể là chính mình không?
Trên điện lặng ngắt như tờ.
Chuyện kênh đào Đại Vận Hà năm đó đã bị đè xuống.
Lúc này tuyệt đại đa số người trong điện đều không hề hay biết.
Mặc dù chuyện của Tạ Quan Chỉ đã xảy ra rồi, nhưng...dù sao cũng coi như xảy ra có lý do, hơn nữa Tạ Quan Chỉ chỉ bị giam cầm trong hoàng tự mà thôi.
Hoàng đế trong mắt họ vẫn là " vị vua tài đức sáng suốt" như trước kia. Không ai có thể ngờ rằng hoàng đế lại đột nhiên đưa ra quyết định quá đáng như vậy.
Hiền công công cứng đờ nở nụ cười, mở miệng phá vỡ yên tĩnh: "Quả nhiên bệ hạ suy nghĩ sâu xa... nghiêm phụ chi tâm*, đại điện hạ hẳn là phải thông cảm mới đúng."
(Nghiêm phụ chi tâm, đại khái chỉ tấm lòng người cha nghiêm khắc mới dạy được con)
Văn Thanh Từ vừa mới chẩn bệnh xong cho Hoàng đế lui về, đưa lưng về phía mọi người cúi đầu đứng ở phía trước.
Sau khi nghe Hiền công công nói, y rốt cục cũng tỉnh táo lại từ trong chết lặng và trống rỗng vừa rồi.
Tiếp theo không khỏi cười lạnh một tiếng.
Văn Thanh Từ bỗng nhiên cảm thấy trong nguyên tác hoàng đế chết sớm là một chuyện may mắn đối với y.
Mà kết cục bi thảm thậm chí đáng kinh ngạc của nguyên chủ, cũng coi như có dấu vết để lần theo.
[Nghiêm phụ chi tâm? Hẳn là tàn nhẫn chi tâm mới đúng chứ nhỉ? Hại chết nhiều người trong thiên hạ như vậy, nhiều hơn một Tạ Bất Phùng, đối với lão mà nói chẳng có gì khác nhau... Có một phụ hoàng tai mắt ô nhiễm như vậy, Tạ Bất Phùng dưỡng thành tính cách thủ đoạn tàn độc, có thù tất báo cũng không có gì lạ]
[...... Ngoại trừ ta ra, Tạ Bất Phùng cũng nên giết ngươi mới đúng.]
[ Chết vì bệnh tật có lợi cho ngươi quá.]
Văn Thanh Từ cuối cùng cũng không thể đè nén ác ý của mình. Giọng của y lạnh lẽo vô cùng, thậm chí giọng điệu không hề dao động.
Lúc này, trong lòng hoàng đế chỉ tràn ngập niềm vui vì đã hoàn thành tâm nguyện và sự nhẹ nhõm khi buông được tảng đá lớn.
Mà những người còn lại thì khiếp sợ hoặc là giả bộ khóc chó khóc mèo.
Trên đại điện thật sự quá yên tĩnh, tĩnh lặng đến nỗi mỗi một chữ trong lòng Văn Thanh Từ đều rơi vào bên tai Tạ Bất Phùng vô cùng rõ ràng.
Thiếu niên không thể tin nhìn về phía y, đôi mắt màu hổ phách kia, trong khoảnh khắc bị mê mang lấp đầy.
...... Văn Thanh Từ y đang nói gì vậy?
"Thủ đoạn tàn độc", "Có thù tất báo" đây chính là chính mình trong lòng y sao?
Thậm chí, y còn cảm thấy mình sẽ giết lão?
Lời nói của Văn Thanh Từ giống như một thùng nước đá, không hề báo trước mà đổ ập vào người Tạ Bất Phùng.
Trong phút chốc hơi lạnh tràn ra bốn phía, làm thiếu niên không biết phải làm sao?
Suốt mười bảy năm qua đây là lần đầu tiên Tạ Không Phùng hận mình có thể nghe được tiếng lòng người khác.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới mẫu phi từng hình dung hắn là một tảng đá không hề có độ ấm. So với mình, rõ ràng Văn Thanh Từ còn giống tảng đá ấy hơn.
Nghĩ đến đây, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên nở nụ cười.
Thiếu niên thà rằng Văn Thanh Từ chửi bới mình trong lòng, cũng không muốn biết thì ra ở trong lòng Văn Thanh Từ mình lại có hình tượng như thế.
...... Tựa như ngày đêm ở chung mấy tháng nay chưa từng xảy ra…
Đối với một người hoà nhã thì có lẽ đây là dịu dàng. Nhưng đối với ai cũng dịu dàng thì chẳng phải một sự thờ ơ ư?
......Sao y có thể cảm thấy hắn muốn giết lão chứ?
Thiếu niên ngơ ngác nhìn về hướng của Văn Thanh Từ, giống như bị thế giới vứt bỏ.
Trong đại điện lại bắt đầu yên tĩnh.
Từ trước đến nay Tạ Bất Phùng luôn suy nghĩ nhiều, lời nói vừa rồi của Văn Thanh Từ như ngọn lửa thiêu đốt trái tim hắn.
"Kết cục bệnh chết" mà Văn Thanh Từ vừa nói chính là ý đồ thật sự lần tiến cung này của y sao?
Thiếu niên lại nhớ tới cuộc đối thoại ngày đó của mình với mẫu phi.
...... Đúng vậy, cả nhà Văn Thanh Từ vì hoàng đế mà chết, ngày ngày y đều có thể bình tĩnh đối mặt với người này, chỉ chờ thời cơ chín muồi giết đối phương.
Người như y chẳng phải là lạnh lùng đến cực hạn sao?
Có lẽ chỉ có tính cách như vậy mới có thể chống đỡ ghánh nặng nhẫn nhục của y, tiến cung không lộ sơ hở hoàn thành kế hoạch của mình.
Ngón tay Tạ Bất Phùng chậm rãi vuốt ve găng tay lông thú ấm áp giấu trong áo.
Xúc cảm ấm áp lại mềm mại chớp mắt khiến hắn nghĩ đến con thỏ được Văn Thanh Từ nuôi dưỡng ở trong Thái Y Sở...
Chính mình lại bị sự dịu dàng của y làm cho tê liệt, xem nhẹ Văn Thanh Từ đến tột cùng nguy hiểm cỡ nào.
Rõ ràng ngay từ đầu hắn đã biết Văn Thanh Từ có thể dịu dàng với những con thỏ đó nhưng một giây sau có thể giết chết phân thây chúng.
Tại sao sau này lại bất giác đắm chìm trong đó, sinh ra kỳ vọng không nên có, cũng quên đi bản tính của y đây?
Tạ Bất Phùng chưa bao giờ cảm thấy mình buồn cười như hôm nay.
Hắn thậm chí không có thời gian công sức tìm hiểu xem ý nghĩa của việc Văn Thanh Từ làm như vậy rốt cuộc là gì.
...... Hoặc có lẽ Văn Thanh Từ làm như vậy, căn bản không suy nghĩ nhiều. Y chỉ làm theo lời của hoàng đế, trả lời một câu hỏi đơn giản.
Dù sao thì từ đầu đến cuối mình cũng chỉ là một con thỏ mà thôi.
Văn Thanh Từ sẽ không lo lắng việc một con thỏ có chết trận hay khổ sở hay không.
"Chiến sự trấn Trường Nguyên khẩn cấp, ta thấy đại hoàng tử cũng đừng trì hoãn nữa, đợi đến trưa hôm nay gặp sứ giả, cưỡi khoái mã đi đường vòng đi về phía bắc đi trước đi." Hoàng đế chậm rãi nhắm mắt lại, từ từ nói.
Chuyện đã đến nước này, lão không muốn Tạ Bất Phùng ở bên cạnh lão thêm một phút nào nữa.
Nói xong, bèn xua tay ý bảo Hiền công công đọc thánh chỉ đã sớm chuẩn bị. Giọng của lão thái giám vừa nhọn vừa sắc bén, giống như một con dao rạch tới vẽ lui trong lòng Tạ Bất Phùng.
Ai cũng biết tính cách Tạ Bất Phùng thuộc loại khó có thể ở chung, sau khi đọc thánh chỉ xong, Hiền công công lập tức căng thẳng hẳn lên.
『...... Tại sao hắn còn không lên tiếp chỉ? Chẳng lẽ là muốn làm khó ta?』
Nghĩ tới đây, Hiền công công thậm chí không kìm được tiến lên một bước, thiếu chút nữa mất trí vi phạm truyền thống, đi xuống đưa thánh chỉ cho Tạ Bất Phùng.
Cũng may không đợi lão kịp động đậy, Tạ Bất Phùng rốt cục cũng có phản ứng.
Thiếu niên nhẹ nhàng cọ cọ chiếc bao tay mình giấu trong tay áo rộng, hít sâu một hơi, khẽ cười tiến lên phía trước.
Mái tóc dài đen nhánh xoăn nhẹ được buộc lên đỉnh đầu bằng một chuỗi ngọc màu xanh.
Ánh mặt trời buổi sáng phản chiếu xuống mặt nước, xuyên thấu qua cửa sổ hoa, chiếu lên làn da màu mật ong nhạt của Tạ Bất Phùng.
Hắn vô cùng đường hoàng, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Trong phút chốc lại làm cho Hoàng đế sinh ra cảm giác sai lầm —— Tạ Bất Phùng không giống như đến lĩnh thánh chỉ mà giống như là đến san bằng nơi này thì đúng hơn.
Lão không kìm được hơi rụt về phía sau, thẳng đến khi vai đụng hoa văn chạm khắc trên long ỷ, lúc này mới nhận ra mình thất thố.
Tạ Bất Phùng dừng lại ở phía trước đám đông, sóng vai đứng ở đây cùng Văn Thanh Từ.
Khoé mắt nhìn thấy thiếu niên, ngón tay người bên cạnh nhẹ nhàng run lên.
"Thần lĩnh chỉ, tạ ân."
Ngoài dự liệu của mọi người, phản ứng của Tạ Bất Phùng vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn ngoan ngoãn hơn bao giờ hết.
Giống như một con thú hoang đột nhiên ẩn nấp trong bụi cỏ, không ai biết hắn muốn làm gì tiếp theo.
Thấy đại sự đã hoàn thành, hoàng đế gần như cả đêm không ngủ cuối cùng cũng mệt mỏi. Lão khẽ ngáp một cái, cảm thấy mỹ mãn trở lại hậu điện.
Thấy vậy, những người khác cũng tản đi.
Trong khoang thuyền to như vậy chỉ còn lại hai người Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng, tiếng sóng của kênh đào Đại Vận Hà vang lên bên tai.
Tạ Bất Phùng khinh miệt nhìn thoáng qua thánh chỉ trong tay mình, xoay người nhìn Văn Thanh Từ.
Văn Thanh Từ nhắm mắt lại.
Lúc này thậm chí y còn sinh ra ảo giác…mình đang dần chìm xuống kênh đào này.
Cảm giác nghẹt thở bao bọc lấy Văn Thanh Từ. Cuối cùng y hít một hơi thật sâu quay lại đi ra ngoài khoang thuyền.
Tạ Bất Phùng cũng đi theo —— tựa như trước kia.
Ta xin lỗi...
Văn Thanh Từ khẽ nói trong lòng.
Y muốn nắm chặt dược ngọc trên cổ tay, lấy đó để đạt được an ủi và bình tĩnh. Nhưng lại một lần nữa chạm vào không trung, Văn Thanh Từ mới nhận ra mình đã cho chuỗi thuốc ngọc treo trên cổ tay từ khi xuyên sách tới nay cho Tạ Bất Phùng.
Nhóm người đầu tiên đi ra khỏi khoang thuyền đã nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Khoang thuyền lớn bên ngoài chỉ còn lại Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng.
Gió thổi tới dọc theo dòng sông rộng lớn, vén vạt áo màu xanh nhạt lên.
Bỗng nhiên Tạ Bất Phùng nhớ tới ngày hai người gặp mặt lần đầu tiên. Vạt áo Văn Thanh Từ dường như cũng bị gió thổi bay như vậy.
......còn có hoa ngọc lan bay đầy trời rơi xuống trước mắt mình.
Giờ này khắc này, trong lòng thiếu niên có vô số câu nói muốn nói với Văn Thanh Từ.
Hắn muốn giải thích mình không "thủ đoạn ngoan độc" như đối phương nghĩ, thậm chí đã sớm buông bỏ chuyện y hạ độc mình.
Còn muốn nói cho đối phương biết mình bất đắc dĩ, thương tâm, thậm chí một chút phẫn hận. Thế nhưng dưới trăm cảm xúc đan xen, hắn lại không cách nào nói những lời này ra miệng.
Đến cuối cùng vẫn là Văn Thanh Từ bắt đầu trước.
Thái y hít sâu một hơi, quay đầu lại nói: "Điện hạ, bắc địa rét lạnh, chuyến đi này có hơi đột ngột, không biết ngài có chuẩn bị quần áo hay chưa? ”
Trong lúc nói chuyện, Văn Thanh Từ vẫn mỉm cười, giọng điệu của y thoải mái dịu dàng.
Phảng phất như chuyến này Tạ Bất Phùng chỉ là ra ngoài đi chơi chứ không phải chiến trường cửu tử nhất sinh.
Y không biết "dịu dàng"như vậy lại có thể khiến lòng người tổn thương hơn nữa.
Tạ Bất Phùng nắm chặt găng tay giấu trong ống tay áo, vẻ mặt không thể tin nhìn Văn Thanh Từ.
...... y thật sự cứ như vậy trơ mắt nhìn mình tới chiến trường bắc địa hay sao?
Văn Thanh Từ muốn tránh đi ánh mắt của thiếu niên nhưng lại không kìm được quay đầu nhìn Tạ Bất Phùng một cái.
Chờ lúc Tạ Bất Phùng trở về, bản thân y cũng đã chết bỏ chạy khỏi Ung Đô.
Y không an tâm, cuối cùng vẫn không kìm được nương theo thời khắc này dặn dò: "Điện hạ ở trên chiến trường hết thảy phải cẩn thận, lúc rảnh rỗi có thể viết thư cho Lan phi nương nương, còn có...tiểu công chúa, đừng bao giờ quên cô bé.”
Họ là những người thân yêu vĩnh viễn của ngài.
Giọng nói của Tạ Bất Phùng rốt cục lạnh xuống: " Ngươi không có gì khác muốn nói với ta sao? ”
Văn Thanh Từ: "..."
Thái y màu áo xanh nhạt mỉm cười dịu dàng với thiếu niên.
Y vừa nhớ lại nội dung kịch bản trong nguyên tác, vừa nói với Tạ Bất Phùng: "Thần tin điện hạ nhất định có thể kiến công lập nghiệp, kéo theo một thân công tích trở về Ung Đô. ”
Đây chính là điều Văn Thanh Từ thật sự nghĩ.
Nhưng y không biết, lời nói của mình rơi vào tai bất kỳ người nào cũng đều sẽ bị coi là vô lý đến cực điểm.
Trong mắt bọn họ, Tạ Bất Phùng ra chiến trường hoàn toàn là đi chịu chết.
Thậm chí ngay cả Tạ Bất Phùng cũng không ngoại lệ.
Hắn coi lời của Văn Thanh Từ chỉ là thuận miệng cho có lệ, lạnh lùng đến tận xương tủy.
Trong thời gian ngắn xảy ra quá nhiều chuyện, Tạ Bất Phùng không biết phải làm sao đối mặt với người trước mắt.
Tất cả các phản ứng của hắn đều đến từ bản năng.
"Được..." Giọng nói của thiếu niên không biết trở nên khàn khàn bắt đầu từ khi nào.
Hắn hẳn là nên hận Văn Thanh Từ mới đúng.
Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nhìn sâu vào trong mắt Văn Thanh Từ, khắc ghi dáng vẻ của đối phương vào lòng.
Thái y rũ mắt nở nụ cười, giống như là nhớ tới cái gì đó mở hòm thuốc trong tay ra.
"Đao kiếm không có mắt, hơn nữa ngài không cảm nhận được đau đớn nên càng phải chú ý, nếu bị thương thì dựa theo nội dung trong y thư thần đọc cho ngài trước kia mà xử lý, "Nói xong lấy các loại dược phẩm bên trong ra, "Những loại thuốc này ngài đều cầm đi, nếu không đủ hoặc là có nhu cầu gì thì tìm người truyền thư gửi tới Ung Đô."
Rõ ràng là y tự tay đẩy mình lên chiến trường, nhưng hiện tại hắn vẫn dịu dàng như thế.
Trái tim Tạ Bất Phùng từ từ chìm xuống.
...... Cảm giác trước kia của mình quả nhiên không sai.
Nội tâm Văn Thanh Từ chính là một đầm sâu có dòng nước ngầm cuồn cuộn, cho dù tới gần cũng không thể nhìn thấy dáng vẻ chân thật nhất bên trong.
Chỉ có thể bị cuốn vào trong đó rồi xé thành từng mảnh.
Gió trên kênh làm tan đi giọng nói của Văn Thanh Từ, cũng làm xao xuyến trái tim hắn.
Từ lúc sinh ra Tạ Bất Phùng chỉ có thể nghe được ác niệm, đây tựa như trò đùa mà ông trời dành cho hắn.
Hắn đã bỏ qua sự ấm áp lẻ tẻ xung quanh mình chỉ vì những suy nghĩ xấu xa.
Cũng bởi vì điều này mà bỏ sót sự bất đắc dĩ, mất mát, khổ sở, chua xót và áy náy vô tận trong lòng Văn Thanh Từ.
Lúc này trong lòng Tạ Bất Phùng chỉ có tuyệt vọng.
...... Cũng không biết sau khi mình lên chiến trường còn có thể sống được bao lâu.
Hắn mỉm cười tự giễu.
Ngay khi Văn Thanh Từ muốn đưa thuốc trong tay cho Tạ Bất Phùng, thiếu niên trước mắt lại làm ra một hành động khiến y vô cùng ngạc nhiên.
Tạ Bất Phùng tiến lên một bước, cuối cùng thuận theo trái tim của hắn, ôm chặt Văn Thanh Từ vào trong lòng.
Một tay thiếu niên đặt dưới eo y, một tay đặt ở sau đầu y.
Chờ khi Văn Thanh Từ phản ứng lại, đầu y đã vùi ở cổ thiếu niên, bị hơi thở của Tạ Bất Phùng bao chặt lấy.
"Điện hạ..." Giọng Văn Thanh Từ có thêm vài phần hốt hoảng hiếm hoi.
Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, nhịp tim mạnh mẽ của thiếu niên xuyên thấu qua trang phục mùa hè mỏng manh, truyền vào trong lòng y.
Khoảng cách của họ vượt qua ranh giới mờ ám.
Văn Thanh Từ khẽ động nhưng không thể nhúc nhích.
Đây là lần đầu tiên y nghe được giọng nói thiếu niên bi thương như thế: "Nếu ngươi đổi xử với ta xấu hơn một chút thì tốt rồi..."
Cơ thể Văn Thanh Từ run rẩy.
"Đây là...ta vốn muốn tặng ngươi một món quà, nhưng có thể ngươi sẽ không cần nó."Trong giọng nói của Tạ Bất Phùng tràn đầy tự giễu.
Giọng nói của thiếu niên vừa mới dứt, còn chưa đợi Văn Thanh Từ kịp phản ứng hắn đã đột nhiên giơ tay phải lên ném thứ trong ống tay áo xuống kênh đào.
...... Bộ lông bạc trắng như một chiếc lá rụng, nổi trên mặt nước, cô đơn lắc lư theo sóng.
Đây là...quà Tạ Bất Phùng tặng cho mình sao?
Văn Thanh Từ theo bản năng muốn xoay người tiếp lấy thứ kia, nhưng thiếu niên chỉ dùng một tay đã trói chặt cơ thể y, làm cho y không nhúc nhích.
"Được rồi, ta nên đi rồi."
Giọng Tạ Bất Phùng khàn khàn giống như lưỡi rắn liếm qua tai Văn Thanh Từ.
Thiếu niên cho rằng mình phải chết không thể nghi ngờ, từ giờ khắc này nổi lên ý niệm ích kỷ trong đầu.
Hắn muốn Văn Thanh Từ vĩnh viễn nhớ tới mình. Không đợi Văn Thanh Từ kịp phản ứng, thiếu niên bỗng nhiên nghiêng đầu.
Ngay sau đó một nụ hôn nhẹ nhàng không hề báo trước rơi vào sau tai y.
Làn da mềm mại và nhạy cảm trở nên tê dại như thể bị điện giật. Một giây sau, rơi vào khóe môi Văn Thanh Từ.
Cẩn thận cũng đầy tham lam.
Đầu óc Văn Thanh Từ trống rỗng.
Chờ y nhận ra, Tạ Bất Phùng buông ra, như một trận sương xanh biến mất không thấy đâu. Chỉ còn lại bộ lông sói tuyết bồng bềnh chìm nổi theo sóng của kênh đào…
Đó là một lời tạm biệt không hẹn gặp lại.