Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

Chương 112: Ngoại truyện 11:Hoàng tử nam tuần x thần y Tùng Tu (11)


Chương trước Chương tiếp

"Ngươi, ngươi..." Người dẫn đầu đang muốn hỏi Tạ Bất Phùng là ai, đảo mắt liền nhìn thấy trên vạt áo thiếu niên dùng kim tuyến thêu hoa văn rồng. Sắc mặt người nọ lúc này trở nên trắng bệch.
Làm như đang ứng với suy đoán của gã, ngay sau đó một binh sĩ trọng giáp quỳ một gối xuống đất, hai tay ôm quyền nói: "Khởi bẩm đại điện, khách quý đã được đón lên thuyền.”
Đại điện hạ.
Tuy rằng đã đoán được thân phận của hắn, nhưng giờ khắc này, hơi thở của Văn Thanh Từ vẫn không khỏi cứng lại.
Nghe được ba chữ này, mấy người đến chặn Văn Thanh Từ sửng sốt, cả người thoát lực, cơ thể run rẩy dập đầu liên tiếp, cũng vô cùng hoảng loạn cầu xin hắn tha thứ.
Nhưng từ đầu đến cuối Tạ Bất Phùng không thèm nhìn bọn họ thêm một cái. Thiếu niên xoay người, nhẹ nhàng lấy trâm ngọc từ trong lòng bàn tay Văn Thanh Từ ra.
Hắn nhìn thấy, vừa rồi dùng sức quá mức, lòng bàn tay Văn Thanh Từ bị trâm ngọc kia siết ra một vết đỏ chói mắt.
“Đau không?”
Văn Thanh Từ dừng một chút, nhẹ giọng đáp: "Không có cảm giác gì.”
Nghe được đáp án của y, Tạ Bất Phùng rốt cục chuyển tầm mắt qua đám người đang quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Thanh Từ là ân nhân cứu mạng của bổn cung.”
Tạ Bất Phùng vừa dứt lời, mấy người quỳ trên mặt đất, lập tức hiểu cái gì gọi là "Chết đến nơi đến chốn".
Thiếu niên nở nụ cười, vẻ mặt theo lẽ thường tiếp tục nói: "Nếu y nợ tiền, đương nhiên là do bổn cung trả.”
Tiếp theo đưa tầm mắt chuyển qua trên người mấy người kia, ý chỉ nói: "Nếu như không có nợ thì chỉ có thể lật xem luật pháp Vệ triều, xem việc này nên phán như thế nào.”
"Không, không, Văn tiên sinh là ân nhân cứu mạng của điện hạ, vậy... Ách, đương nhiên chúng ta không dám đòi tiền y nữa." Người quỳ trên mặt đất bắt đầu nói năng lộn xộn.
Trong lúc nói chuyện, trên trán của gã đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Tạ Bất Phùng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, hạ giọng nói: "Người đâu - - lấy sổ sách ra kiểm tra đối chiếu, một đồng tiền cũng không thể bỏ sót.”
“Vâng, điện hạ!”
Nghe được lời Tạ Bất Phùng, người dẫn đầu lập tức mất lực tê liệt ngã xuống đất.
Sổ sách kia của gã tạm thời làm giả ra, tất cả nội dung bên trong đều là bịa đặt lung tung. Đừng nói là ứng phó đại điện hạ, cho dù Văn Thanh Từ tự xem cũng có thể nhìn ra một đống sơ hở.
Dù sao gã cũng chỉ là muốn tùy tiện tìm cớ, dùng vũ lực uy hiếp Văn Thanh Từ mà thôi.
“Được rồi, kéo hết bọn họ xuống đi.”
Tạ Bất Phùng vừa nói xong, binh lính lập tức tiến lên, mang mấy người quỳ dưới mặt đất rời khỏi đây.
Chẳng mấy chốc mà hẻm nhỏ đã trống không.
Văn Thanh Từ tận mắt chứng kiến tất cả, cuối cùng cũng tỉnh táo lại vào lúc này. Y hơi dùng sức, rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên bất giác cuộn tròn ngón tay, muốn giữ lại, nhưng cuối cùng lại chỉ bắt được một mảnh hư vô.
Ánh mắt Tạ Bất Phùng lập tức trở nên luống cuống, nhưng mà hắn còn chưa kịp cảm thấy mất mát, giọng Văn Thanh Từ mang theo ý cười nhàn nhạt vang lên bên tai Tạ Bất Phùng: "Thì ra quan ngân của Tô thiếu hiệp là như thế này.”
Giọng nói đó tựa như cơn gió ấm áp mang theo hương hoa tường vi trong đêm xuân, vô tình lướt qua trái tim Tạ Bất Phùng. Chọc cho trái tim hắn rung rinh nhẹ.
*
Tuy Văn Thanh Từ không phải là nhân sĩ giang hồ gì, nhưng những bệnh nhân của y lại có rất nhiều người tới từ giang hồ.
Dần dà, cách đối nhân xử thế của y cũng nhiều hơn vài phần tự do và vui vẻ đặc biệt của giang hồ.
Trong mắt Văn Thanh Từ, khoản nợ của mình và Tạ Bất Phùng đã thanh toán xong.
Trong mắt y, bệnh nhân chính là bệnh nhân, không có thân phận gì. Vả lại có lẽ là bởi vì Tạ Bất Phùng vẫn tự xưng là "Tô công tử", chuyện hắn giấu thân phận Văn Thanh Từ cũng không ngạc nhiên.
Chỉ là, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sau khi biết Tạ Bất Phùng chính là đương kim đại hoàng tử, Văn Thanh Từ vẫn không khỏi cảm thấy mọi chuyện kịch tính quá mức. Đồng thời không khỏi nhớ tới ngày đó Tạ Bất Phùng nói mình là "Yêu vật".
Ngay khi y đang miên man suy nghĩ, hai người đã trở về bên kênh đào Đại Vận Hà. Nghi thức tế sông đã kết thúc, dân chúng bên bờ sông cũng theo đó tản đi.
Thấy Tạ Bất Phùng xuất hiện, binh lính canh giữ chung quanh nhao nhao buông vũ khí, hành lễ với hắn. Bầu không khí xung quanh đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Văn Thanh Từ không khỏi nghĩ, bên cạnh Hoàng đế nam tuần nhất định dẫn theo thái y.
Tạ Bất Phùng bị thương nặng như vậy, không đi tìm thái y xử lý, ngược lại là che giấu thân phận đến Tùng Tu phủ tìm lang trung, chuyện ở phía sau nhất định không đơn giản.
Dường như nhận ra cảm xúc thay đổi của người bên cạnh, lúc lên thuyền Tạ Bất Phùng hạ giọng nói bên tai Văn Thanh Từ: "Yên tâm, chủ nhân thuyền này là Tô thừa tướng.”
Những thuyền do quan lại và người bình thường dùng nhỏ hơn thuyền rồng rất nhiều.
Đi chưa được hai bước, hai người đã xuyên qua mạn thuyền vào trong khoang thuyền.
Văn Thanh Từ còn chưa kịp vòng qua bình phong, giọng nói của muội muội đã vang lên trong khoang thuyền: " Không ngờ muội lại gặp Đại hoàng tử sớm như vậy! Nói sao mấy ngày nay ca ca cứ mất hồn mất vía, chỉ sợ ngoại trừ nghĩ tương lai phải đi đâu mở y quán ra, cũng là đang lo lắng cho huynh ấy."
Giọng của Văn Thanh Lạc không lớn không nhỏ, vừa vặn truyền đến bên tai hai người.
Nghe vậy, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên dừng bước, thiếu niên xoay người nhìn Văn Thanh Từ nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, Thanh Từ.”
“Sao điện hạ phải nói xin lỗi? "Văn Thanh Từ thoáng cái không kịp phản ứng.
"Thật không dám giấu diếm, vết sẹo trên lưng ta có liên quan đến phụ hoàng, mấy ngày trước ông ấy tĩnh dưỡng ở Đỉnh Cực tự, ta mới có thể có thời gian ra ngoài chẩn trị," Tạ Bất Phùng dùng giọng chỉ hai người mới có thể nghe được nói, "Ba ngày trước ông ấy về thuyền rồng, ta đành không từ mà biệt."
Đôi mắt màu hổ phách kia nhìn Văn Thanh Từ vô cùng chăm chú. Giống như là cũng không ý thức được tin tức phía sau những lời này của mình đáng sợ tới cỡ nào.
Thiếu niên lớn lên ở Thái Thù Cung, không thể không hiểu đạo lý này.
Văn Thanh Từ bất giác lắc đầu: "Điện hạ không cần nói cho ta biết những chuyện này.”
Thiếu niên không nói gì, hắn rốt cục cất bước vòng qua bình phong, đi vào trong khoang thuyền.
Văn Thanh Từ dừng lại một chút rồi lập tức đi theo. Y thấy trong khoang thuyền ngoại trừ người nhà của mình và Tống Quân Nhiên ra, còn có một người ở đây.
Người nọ mặc một thân cung trang màu đỏ nhạt, đầu đội mũ phượng, chính là Lan phi đã gặp mặt cách đây không lâu.
Văn Thanh Từ đang chuẩn bị hành lễ, Lan phi ngồi ở trên giường liền buông chén trà trong tay xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười đứng dậy đi tới nói: "Văn tiên sinh không cần đa lễ. Đại điện hạ đã nói với bổn cung có chuyện liên quan đến ngươi, bổn cung và đại điện hạ đều nên cảm tạ ngươi mới đúng.”
“Nương nương nói quá lời, trị bệnh cứu người là bổn phận của thảo dân.”
Người nhà Văn Thanh Từ cũng gật đầu theo, hiển nhiên trước khi Văn Thanh Từ đến, bọn họ đã biết từ đầu đến cuối sự kiện.
Hàn huyên hai câu, Lan phi nở nụ cười, tiếp theo chậm rãi nhíu mày, dường như có chút khó xử nói: "Thật không giấu diếm, hôm nay bổn cung tới nơi này, ngoại trừ muốn gặp ân nhân cứu mạng đại điện hạ ra, cũng có một chuyện muốn làm phiền Văn tiên sinh.”
Có lẽ là bởi vì Tạ Bất Phùng vừa nói, Văn Thanh Từ đã có chuẩn bị đối với việc "Lan phi và đại hoàng tử không có tín nhiệm thái y.”
Cho nên sau khi nghe được lời của nàng, Văn Thanh Từ chỉ nhẹ nhàng gật đầu, không có biểu hiện ra dáng vẻ kinh ngạc.
“Nương nương cứ nói không sao.”
“Bổn cung muốn phiền Văn tiên sinh bắt mạch.”
Khoang sau thuyền là một nơiyên tĩnh, chỉ có sóng nước nhẹ đụng vào vách thuyền sinh ra tiếng vang nhẹ, không ngừng đụng vào màng nhĩ.
Ngón tay Văn Thanh Từ, cách một tầng khăn lụa mỏng dán lên cổ tay Lan phi. Y mím chặt môi, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Lan phi bất giác ngừng thở, dùng tay kia nắm chặt phật châu.
Qua một lúc lâu, Văn Thanh Từ mới chậm rãi buông tay xuống.
“Lan phi nương nương đúng là có thai, " Y do dự một chút, nhẹ giọng nói," Nhưng thai này cũng không ổn.”
“Sao lại nói thế? "Lan phi cuống quít truy vấn.
Văn Thanh Từ nhìn thấy Tạ Bất Phùng ngồi bên cạnh cũng nhíu chặt mày.
"Mạch của nương nương, là'Ốc lậu mạch', mạch đập chậm mà có vẻ vô lực, tựa như nhà dột nước đọng vậy. Nói chung, loại mạch này thường gặp nhất sau khi trúng độc," Sau khi giải thích xong, Văn Thanh Từ không quên an ủi, "Nhưng nương nương đừng lo lắng quá, tuy mạch của người là ốc lậu mạch, nhưng cũng không rõ ràng. Cho dù thật sự trúng độc, độc cũng sẽ không quá sâu."
"Được, ta biết..." Sắc mặt Lan phi trở nên tái nhợt, ngay cả tự xưng "Bản cung" cũng ném lên chín tầng mây.
Lan phi tiến cung hai mươi năm, mặc dù không có tên "Hoàng hậu", nhưng nàng vẫn thay mặt quản lý hậu cung, đương nhiên là có thế lực và tâm phúc của mình trong cung Thái Thù, cả Thái y thự cũng vậy.
Nhưng trùng hợp chính là, những thái y mà hoàng đế mang theo trong chuyến nam tuần lần này đều là người mới vào Thái y thự không lâu.
Đừng nói quen thuộc, trước khi nam tuần thì Lan phi chưa từng gặp qua bọn họ.
Nàng quá hiểu Hoàng đế, sau khi nghe Văn Thanh Từ kết luận đã lập tức hiểu được ý đồ của Thiên tử.
Nam tuần một đường thuyền xe xóc nảy là không thể tránh khỏi, trên đường vì "xóc nảy" mà sinh non là một chuyện hết sức bình thường.
Trầm mặc hồi lâu, Lan phi rốt cục thu tay lại, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười: "Hôm nay thật sự là phiền Văn tiên sinh rồi.”
“Nương nương đừng khách sáo.”
Trong lúc nói chuyện, thị nữ bên người Lan phi cũng bưng chén trà cùng bánh ngọt đi vào.
Tạ Bất Phùng vẫn luôn không mở miệng chậm rãi nói: "Những thứ này đều là đặc sản của Ung Đô.”
Văn Thanh Từ dừng một chút, nhẹ nhàng cầm lấy một miếng rồi cười với thiếu niên: "Tạ điện hạ.”
Rốt cuộc cũng là phi tần sống trong cung hai mươi năm, đảo mắt sắc mặt Lan phi đã như thường, không nhìn ra nửa điểm khủng hoảng.
Nàng uống một ngụm trà, ngước mắt cười nói với Văn Thanh Từ: "Bổn cung nghe người nhà Văn tiên sinh nói, tiên sinh ở y quán Tùng Tu phủ gặp một ít phiền toái, hiện tại đang chuẩn bị dọn đến Ung Đô hay sao?"
“Là có ý này. "Văn Thanh Từ nhẹ giọng đáp.
“Bổn cung nghe nói, đại điện hạ đến nay cũng chưa trả tiền thuốc cho Văn tiên sinh. "Nói tới đây, trong giọng của Lan phi cũng mang theo vài phần ý cười.
Tạ Bất Phùng ngồi ở bên cạnh có chút mất tự nhiên ho nhẹ hai cái, chậm rãi cúi đầu.
Văn Thanh Từ còn chưa kịp giải thích giùm Tạ Bất Phùng đã nghe Lan phi nói tiếp: "Văn tiên sinh hẳn là có thể nhìn ra được, bệ hạ vẫn luôn phòng bị hai mẹ con chúng ta. Cho nên... Hôm nay ta còn có một thỉnh cầu không hợp tình.”
Nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn ánh mắt Văn Thanh Từ hỏi: "Không biết Văn tiên sinh có bằng lòng vào cung cùng ta và đại điện hạ, làm nhiệm vụ ở Thái y thự không? Đương nhiên, nếu ngài không muốn cũng không sao. Đến lúc đó bổn cung sẽ để cha anh ta tìm nơi thích hợp cho Văn tiên sinh, dùng để mở y quán.”
Những lời này của Lan phi, đối với Văn Thanh Từ mà nói quả thực có chút đột ngột.
Y không khỏi dùng sức nắm chặt chén trà trong tay.
"Thái y thự" là nơi mà thầy thuốc khắp thiên hạ muốn hướng tới nhất, trong lịch sử đã có vô số danh y từng làm việc ở đây.
Nhưng mà trước khi Lan phi nhắc tới chuyện này, Văn Thanh Từ cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình lại có thể tiến vào Thái y thự…
Lúc này nói không động tâm đương nhiên là giả.
Tuy Lan phi và Tạ Bất Phùng không có nói rõ, nhưng là từ trong lời nói của hai người, Văn Thanh Từ vẫn có thể cảm nhận được, lần tiến cung này cũng không phải đi hưởng thanh nhàn.
“Đương nhiên, việc này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể định ra, "Nhìn ra Văn Thanh Từ đang do dự, Lan phi nở nụ cười nói," Văn tiên sinh có thể suy nghĩ thêm vài ngày, đợi đến Ung Đô mới quyết định cũng không muộn.”
“Vâng, nương nương. "Văn Thanh Từ nhẹ nhàng gật đầu.
……
Sóng gió trên kênh đào Đại Vận Hà bỗng nhiên lớn hơn. Tạ Bất Phùng chậm rãi tiễn Văn Thanh Từ rời khỏi thuyền đi về phía thành Tùng Tu rồi y mới hiểu được, ngay mấy ngày nam tuần này, Bắc Địch bỗng nhiên phái sứ tiết tới Ung Đô.
Hoàng đế vừa mới nhận được tin tức, cho nên tạm thời thả lỏng "trông coi" xung quanh.
“Hành lý của ngươi cần thu dọn bao nhiêu ngày? Có cần ta phái người đi giúp ngươi không? "Xuống thuyền, Tạ Bất Phùng nhẹ giọng hỏi.
Văn Thanh Từ chậm rãi lắc đầu nói: "Không cần phiền toái, còn thiếu chút nữa là thu dọn xong, chỉ còn một chút cuối cùng nhu yếu phẩm hàng ngày còn chưa đóng gói."
“Vậy là tốt rồi.”
Tuy rằng quen biết cũng không có bao lâu, nhưng là Văn Thanh Từ lại có thể nghe ra từ trong giọng của thiếu niên, có lẽ hắn có chuyện muốn nói với mình.
Tiếng sóng nước trên kênh đào Đại Vận Hà càng lúc càng nhỏ, lúc sắp sửa đi vào Tùng Tu phủ. Văn Thanh Từ không khỏi dừng bước hỏi Tạ Bất Phùng: "Điện hạ có chuyện muốn nói sao?”
“..... Đúng vậy, "Thấy Văn Thanh Từ chủ động nhắc tới, Tạ Bất Phùng cũng không thừa nước đục thả câu, hắn xoay người nhìn về phía người bên cạnh, vô cùng nghiêm túc nói," Về chuyện mẫu phi vừa nói.”
“Ừ. "Lời Tạ Bất Phùng nằm trong dự liệu của Văn Thanh Từ, y cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Trong Thái Thù cung nhiều người phức tạp, cho dù là mẫu phi, cũng không có cách nào bảo vệ bản thân mình bình an, "Nói tới đây, Tạ Bất Phùng không kìm được được nhẹ nhàng nhíu mày, giống như là vì dọa lui Văn Thanh Từ, hắn nói xong lại tăng thêm giọng điệu," Huống chi phụ hoàng luôn kiêng kị ta và mẫu phi, bà ấy ở gần chúng ta quá không phải là một chuyện tốt.”
Nghe đến đó, trong đôi mắt đen nhánh kia, rốt cục có một chút gợn sóng.
“Cho nên điện hạ không hy vọng ta vào cung làm thái y?”
Trầm mặc vài giây, Tạ Bất Phùng chậm rãi lắc đầu nói: "Ta hi vọng ngươi cách Ung Đô càng xa càng tốt.”
Dưới ống tay áo rộng thùng thình che lấp, tay Tạ Bất Phùng nắm chặt lại. Những lời này của hắn đã vi phạm bản tâm.
Chỉ có Tạ Bất Phùng hiểu được, lúc nghe mẫu phi mời Văn Thanh Từ tới Ung Đô, mình đã ngạc nhiên và vui vẻ cỡ nào.
Có lẽ là bởi vì tìm được sự yên tĩnh đã lâu không thấy bên người Văn Thanh Từ, hoặc có lẽ còn có nguyên nhân gì khác.
Rõ ràng chỉ có mấy ngày ở chung, nhưng Tạ Bất Phùng lại không hề muốn tách khỏi người trước mắt. Thậm chí từ sâu trong nội tâm, khát vọng thời gian dừng lại.
Nhưng nghĩ tới hiện trạng của Ung Đô, hắn vẫn bức bách mình nói ra những lời này.
“... Rời xa Ung Đô. "Văn Thanh Từ nhịn không được nhẹ giọng lặp lại một lần. Đáp án của Tạ Bất Phùng hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của Văn Thanh Từ.
Tuy y còn chưa nhận ra sự quyến luyến như có như không của thiếu niên, cùng với sự không nỡ của hắn. Nhưng có tình cảnh của Lan phi và Tạ Bất Phùng bày ở nơi đó, Văn Thanh Từ đúng là không ngờ, Tạ Bất Phùng lại ném lợi ích và an nguy của chính hắn qua một bên.
“Đăng Thành phủ và Vĩnh Đinh phủ gần đó đều có thể. "Tạ Bất Phùng đã chọn địa điểm hành nghề y cho Văn Thanh Từ," Tuy rằng không thể so với Tùng Tu, nhưng nếu ngươi muốn về nhà, cũng coi như là tiện.”
Tầm mắt thiếu niên hướng về Tùng Tu cách đó không xa: "Nếu ngươi còn muốn ở lại Tùng Tu phủ, rắc rối ở đây ta sẽ thay ngươi xử lý sạch sẽ. Tuyệt đối không để Kỷ Khải Vinh xuất hiện trước mặt ngươi.”
“Điện hạ cảm thấy, ta cứ như vậy không thể rời khỏi nhà hay sao?” Giọng Văn Thanh Từ nhàn nhạt, không nghe ra cảm xúc đặc biệt gì.
Không đợi Tạ Bất Phùng hiểu y có ý gì.
Văn Thanh Từ hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt Tạ Bất Phùng nói: "Ta đã chẩn mạch cho Lan phi nương nương, vậy nương nương chính là bệnh nhân của ta. Thân là thầy thuốc, sao có thể vứt bệnh nhân sang một bên? Huống chi... Ta nghĩ bất kỳ thầy thuốc nào cũng không thể từ chối lời mời đến Thái y thự."
Nói xong, Văn Thanh Từ liền nhẹ nhàng nở nụ cười. Một chút tà dương từ cách đó không xa rơi vào người Văn Thanh Từ. Chiếu cho chiếc áo màu trắng có thêm vài phần ấm áp.
Có lẽ trước khi Tạ Bất Phùng nói ra những lời vừa rồi, trong lòng Văn Thanh Từ vẫn còn rối rắm. Nhưng trong nháy mắt khi thiếu niên mở miệng, Văn Thanh Từ đã có đáp án.
Y không yên lòng về Tạ Bất Phùng.
Lúc nãy Văn Thanh Từ nhớ tới lời thiếu niên nói trong Sơn Du Giản: Đại hoàng tử trong Thái Thù cung kia là một yêu vật.
Một yêu vật thì có gì đẹp đâu?
Lúc đó Văn Thanh Từ chỉ coi hắn giống như thế nhân, còn hiểu lầm thiếu niên trong cung. Nhưng sau khi biết hắn chính là đại hoàng tử, trong lòng Văn Thanh Từ lập tức thay đổi cảm giác.
m thanh trong đáy lòng kia vào giờ phút này thúc giục y, để cho y đứng ở bên cạnh Tạ Bất Phùng......
“Ngươi... Đây là ý gì? "Giọng Tạ Bất Phùng vì căng thẳng mà trở nên khàn khàn.
Văn Thanh Từ hạ mi nở nụ cười, nhẹ giọng hồi đáp: "Ta đã quyết định rồi, cùng điện hạ về Ung Đô.”
Gió đêm thổi qua kênh đào Đại Vận Hà, mang theo vài phần hơi nước, vén mái tóc dài của Văn Thanh Từ lên.
Thầy thuốc trẻ tuổi một thân trăng trắng, nhìn thoáng qua thành trì mình sống hơn hai mươi năm, nhẹ giọng nói với Tạ Bất Phùng: "Nhưng... Thảo dân có một thỉnh cầu không hợp lý, hi vọng điện hạ và Lan phi nương nương, có thể bảo vệ tốt người nhà của ta."
“Tất nhiên.”
Tim thiếu niên đập nhanh hơn trong nháy mắt này. Chưa bao giờ hắn thực hiện một lời hứa nghiêm túc như bây giờ.
“Vậy là tốt rồi, "Văn Thanh Từ nở nụ cười, y quay đầu nhìn trời chiều, hơi có chút xa lạ nói," Thời gian không còn sớm, thảo dân về nhà trước.”
“Chờ một chút... "Ngay khi Văn Thanh Từ xoay người, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng kéo cổ tay y.
“Sao vậy điện hạ?”
Thiếu niên nhìn Văn Thanh Từ lắc đầu, vô cùng trịnh trọng nói: "Đừng tự xưng là" Thảo dân ", chúng ta vẫn giống như trước.”
Hắn vô cùng chán ghét cái xưng hô khiến khoảng cách giữa mình và Văn Thanh Từ kéo dài vô hạn này.
Người bị hắn nhẹ túm cổ tay sửng sốt mấy hơi, nở nụ cười theo.
Văn Thanh Từ trừng mắt nhìn Tạ Bất Phùng, nửa đùa nửa thật nói: "Được, vậy ta đi trước.”
Cuối cùng không đợi thiếu niên kịp phản ứng, đã dùng sức giãy khỏi trói buộc của đối phương, bước nhanh về phía phủ Tùng Tu.
Sau khi đi xa, lại đột nhiên quay đầu khoát tay với Tạ Bất Phùng, lớn tiếng nói: "Tô thiếu hiệp, ngày mai chúng ta gặp lại.”
Nói xong, bóng hình trắng này rốt cục biến mất ở trong trời chiều.
Văn Thanh Từ chỉ là vô tâm một câu, y không biết đêm nay, Tạ Bất Phùng mất ngủ chỉ vì những câu nói này.
Câu "Tô thiếu hiệp" tràn đầy ý cười kia, cùng bóng hình dần dần ẩn trong trời chiều. Một lần lại một lần bồi hồi trong lòng Tạ Bất Phùng.
Thiếu niên chưa bao giờ chờ mong "Ngày mai" đến như lúc này.



Loading...