Hồng Nhan Say, Yêu Hậu Tóc Trắng Của Lãnh Hoàng
Chương 11: Gặp lại cố nhân, phong ba kéo đến
Thái hậu nhìn Dạ Mị đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Ngươi không cảm thấy bản thân ngươi đang thiếu mẫu hậu một lời giải thích sao?" Dạ Mị vẫn cúi đầu quỳ, không nói câu gì.
Thái hậu thở dài một hơi nói: "Mị nhi, mẹ con chúng ta cứ nhất định phải như thế này sao? Xảy ra chuyện gì, ngươi không thể nói ư?" Dạ Mị nở nụ cười giễu cượt nói: "Không phải mẫu hậu vẫn luôn thích tự mình đưa ra ý kiến sao, như thế nào hiện tại lại muốn nghe ý kiến của nhi tử vậy."
Thái hậu trong lòng cười lạnh, bà ta và đứa con trai này vẫn không thể nào xóa bỏ được khoảng cách giữa hai bên. Thái độ của Dạ Mị đối với bà ta luôn lạnh nhạt như vậy, hắn luôn nói tới nói lui không chút lưu tình.
Thái hậu nhìn thoáng qua Dạ Mị đang quỳ trên mặt đất, bà ta lại một lần nữa lên tiếng hỏi "Chỉ cần nói với ta một lời giải thích, tại sao ngươi lại đi trêu chọc Thủy Linh cung?"
Dạ Mị ngẩng đầu lên, chiếc mặt nạ quỷ mị của hắn lóe sáng ngân quang, hắn nhìn Thái hậu nói: "Chẳng lẽ mẫu hậu không cảm thấy người cũng nên nói với ta một lời giải thích sao, ta nhàn rỗi không có việc gì làm, mới đi tìm người ta tỷ võ, dù sao cũng tốt hơn mẫu hậu, người độc ác đến mức phái người đi tiêu diệt cả Thủy Linh cung"
Thái hậu cười đáp: "Mị nhi đang trách mẫu hậu tàn nhẫn ư, ha ha. Ta tàn nhẫn, chẳng lẽ Mị nhi chưa từng nghe qua câu ‘Diệt cỏ phải diệt tận gốc’ sao? Mẫu hậu làm như vậy cũng chỉ vì ngươi mà thôi, dù sao giết hết bọn chúng còn tốt hơn việc giữ lại Thủy Linh cung, tránh phiền toái về sau thì tốt hơn"
Dạ Mị nở nụ cười nhạt trên môi, lòng dạ nữ nhân này trước giờ vẫn luôn độc ác như vậy, hành sự không chút lưu tình, hắn chỉ muốn đi tìm kiếm phổ cho Tiểu Tuyết Ninh, muốn dùng thực lực của mình quang minh chính đại giành thắng lợi để đạt được nó, hắn chưa từng nghĩ đến hành động của mình lại mang đến tai họa cho Thủy Linh cung.
Nếu như Tiểu Tuyết Ninh biết chuyện này, nhất định nàng sẽ trách móc hắn, nghe những gì Truy Phong bẩm báo, thì hiện tại Lãnh Nguyệt Hàn đang ở Dung Thành, chỉ sợ Tiểu Tuyết Ninh lại bị hắn khi dễ. Học chút võ công để có thể phòng thân, nhìn trong võ lâm, kiếm pháp phù hợp nhất với một nữ tử, chính là kiếm pháp của Thủy Linh cung .
Không ngờ lại khiến Thủy Linh cung gặp tai họa, hắn vốn không phải người hiền lành gì, người khiến hắn hận nhất chính là nữ nhân mà hắn phải gọi hai tiếng ‘mẫu hậu’ này, bà ta luôn muốn kiểm soát hắn.
Thái hậu thấy Dạ Mị không nói gì, liền thở dài một hơi nói: "Mị nhi, ngươi phải hiểu rằng mẫu hậu làm tất cả những chuyện này cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi"
Giọng Dạ Mị mang theo sự giễu cợt nói: "Vậy nhi tử phải cám ơn ý tốt của mẫu hậu rồi."
Thái hậu nâng chung trà lên, nhẹ nhàng nói: "Mị nhi có thể nói cho mẫu hậu biết, vì lý do gì mà ngươi muốn giành lấy kiếm pháp của Thủy Linh vậy. Theo ta biết, kiếm pháp đó rất thích hợp với nữ tử, Mị nhi muốn giành nó cho ai sao?"
Dạ Mị khinh thường cười khẽ: "Mẫu hậu yêu quý của ta, thay vì ở nơi này chất vấn ta, không bằng người nên xem xét những chuyện xảy ra gần đây đi. Lãnh Nguyệt Hàn không phải là người mà mẫu hậu có thể dễ dàng khống chế, chẳng phải sao? "
Nụ cười trên mặt Thái hậu cứng đờ, bà ta lạnh giọng hỏi: "Ý của Mị nhi là gì?"
Dạ Mị đứng dậy, vai hơi dựng ngược lên, nói: "Không có ý gì, chỉ là ta hơi tò mò, bệnh tình của Lãnh Nguyệt Hàn lâu như vậy rồi mà chưa khỏi sao? Chẳng lẽ mẫu hậu không thấy có chút khác thường ư?"
Dạ Mị vừa dứt lời, Thái hậu liền lâm vào trầm tư, bà ta cẩn thận suy nghĩ kĩ lại những lời Mị nhi vừa nói, nhất định có chuyện gì mờ ám ở đây, nhưng với tính cách của hắn, nhất định hắn sẽ không tự nói với mình. Thật ra trong lòng bà ta cũng thắc mắc, vì sao lần này Lãnh Nguyệt Hàn lại cáo ốm lâu như vậy, lâu nay hắn cũng không có lâm triều, nếu như hắn muốn tránh né không muốn gặp bà ta vì chuyện buộc hắn lập hậu, thì cũng không đến mức mất tích lâu như vậy.
Thái hậu nở nụ cười sâu xa, xem ra muốn biết đáp án, chỉ có thể theo gài người của mình vào Cần Chính Điện để dò xét tình hình của Lãnh Nguyệt Hàn rồi.
Thái hậu nhìn về phía Dạ Mị, nhưng lại phát hiện ra Dạ Mị đã biến mất từ bao giờ, bà ta nâng ly trà lên uống một hớp trà, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, đột nhiên thái hậu nghe thấy giọng nói của Quỷ Cốc truyền đến: "Hồi bẩm chủ nhân, Lưu phủ tại Dung Thành đã bị diệt môn"
"Cái gì, Lưu phủ, đó chẳng phải là nhà của Lưu Thạch Hồng sao?"
Quỷ Cốc cung kính nói: "Vâng"
Chén trà trong tay bị Thái hậu ném mạnh ra ngoài, bà ta lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi đã tra ra là do ai làm chưa?"
"Thuộc hạ vô năng, người này hết sức thần bí luôn giấu kỹ thực lực bản thân, thuộc hạ vẫn chưa tìm được manh mối"
"Ha ha…. Thật thú vị, trò chơi này càng ngày càng thú vị hơn rồi."
Sau khi Dạ Mị rời khỏi Phúc Thọ cung, liền đi thẳng tới Dung Thành, tại sao hắn lại đến đó? Dĩ nhiên là đi xem náo nhiệt rồi, nghe Truy Phong nói hiện tại quỷ y Quỷ Đạo Tử đang ở Nguyệt Lạc các. Tên tiểu tử Truy Phong cũng thật là ngoan độc, vì muốn báo thù, hắn đã đem tin tức quỷ y đang ở tại Nguyệt Lạc các tung ra ngoài.
Danh chấn giang hồ, lại biến mất mấy năm nay, đột nhiên quỷ y xuất hiện ở Nguyệt Lạc các, nhất định sẽ có rất nhiều người đến tìm hắn để chuẩn đoán bệnh, ai chẳng biết y thuật của quỷ y cao siêu ra sao.
Về phần hắn, hắn cố ý nói cho Thái hậu biết, để bà ta hoài nghi Lãnh Nguyệt Hàn, mục đích rất đơn giản, chính là khiến Lãnh Nguyệt Hàn buộc phải hồi kinh, rời khỏi Tiểu Tuyết Ninh của hắn
Âm thanh huyên náo khiến Tuyết Ninh tỉnh dậy, ngày hôm qua nàng luyện tập võ công đến rất khuya mới về, vừa mới chợp mắt được một lúc lại vì những tiếng ồn ào từ đâu tới mà tỉnh dậy.
Tuyết Ninh khoác thêm áo bước xuống giường, vừa mở cửa ra thì nhìn thấy Hồng di đang vội vội vàng vàng chạy về phía mình: "Nguyệt Lạc, không xong rồi, ngươi mau ra xem chuyện gì đang xảy ra đi, trước cửa Nguyệt Lạc các xuất hiện một nhóm người, bọn họ nói đến đây vì muốn cầu kiến quỷ y. Cứ vậy mà đứng la hét trước cửa Nguyệt Lạc các, trời còn chưa sáng, đông người như vậy làm sao có thể mở cửa làm ăn đây?"
Tuyết Ninh cau mày, đến tìm quỷ y ư? Đó không phải chính là sư phụ của nàng Quỷ đạo tử sao? Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, không có ai đến cầu kiến quỷ y, sao hôm nay lại nhiều người tìm đến vậy, chẳng lẽ lâu nay sư phụ vẫn giấu giếm hành tung của mình, hiện tại là bị người có ý đồ xấu tiết lộ hành tung.
Nàng nhìn thoáng qua Hồng di đang sốt ruột nói: "Ngươi chờ chút, đợi thay đồ xong liền theo ngươi đi xem tình hình thế nào" Nàng còn chưa bước chân quay trở lại phòng đã nghe thấy giọng nói của Quỷ Đạo Tử vang lên: "Có muốn để người khác ngủ hay không? Trời còn chưa sáng mà đã ồn ào gì vậy?"Vừa dứt lời, lão ta vẫn đang trong trạng thái mắt nhắm mắt mở bước chân vào viện của Tuyết Ninh.
"Sư phụ, những người đang đứng ở bên ngoài muốn tới cầu kiến người" Tuyết Ninh dứt lời, mỉm cười nhìn Quỷ Đạo Tử, chỉ thấy Quỷ Đạo Tử mở to hai mắt nhìn nàng hỏi: "Nha đầu, ngươi vừa nói cái gì?"
Tuyết Ninh nhẹ nhàng trả lời: "Hồng di nói, trước cửa có một đám người nói muốn tìm sư phụ chữa bệnh"
Quỷ Đạo Tử vừa nghe Tuyết Ninh nói liền nổi giận đùng đùng:"Nhanh, mau ra xem tình hình thế nào, là tên chết tiệt nào dám tiết lộ hành tung của ta" lời vừa dứt liền hấp ta hấp chạy ra khỏi hậu viện.
Tuyết Ninh cười một tiếng, Hồng di nhìn theo bóng lưng Quỷ Đạo Tử rời đi, trong đầu mịt mờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng quay sang nhìn Tuyết Ninh, chẳng lẽ lão già điên điên khùng khùng này chính là quỷ y.
Xem ra những suy đoán trong lòng của mình là đúng, nàng nhìn vẻ mặt Hồng di như không thể tin được vào những gì đang xảy ra, Tuyết Ninh nói: "Hồng di, trước tiên ngươi ra đó xem coi có gì cần giúp không, ta rửa mặt thay đồ rồi ra sau" Hồng di gật đầu đồng ý, đi về phía Tiền viện.
Quỷ Đạo Tử tức giận chạy đến trước cửa Nguyệt Lạc các, thấy trước mặt người người đang xếp hàng một đám, lão chống nạnh đứng trước cửa mắng to: "Người nào bảo các người đến đây? mau nói cho lão nhân gia ta biết đó là kẻ nào? "
Tất cả mọi người đều bị quái lão đầu đột nhiên xuất hiện này làm cho sợ hết hồn, một nam tử mặt mày xanh xao vàng vọt đang quỳ trước cửa, khi nhìn thấy Quỷ Đạo Tử thì vui mừng ra mặt, hắn cao giọng nói: "Chẳng lẽ, người chính là quỷ y"
Lời này vừa nói ra, cả đám người đang quỳ trên mặt đất liền dập đầu mạnh mẽ, cầu khẩn nói: "Xin quỷ y cứu giúp chúng tôi"
Quỷ Đạo Tử tức giận đi đi lại lại trước cửa, lão hét lớn: "Các ngươi cút hết cho ta, đời này bản quỷ y ta không cứu người, nếu như mấy người các người còn ồn ào, ta sẽ độc chết cả đám các ngươi."
Mọi người đều bị lời nói của Quỷ Đạo Tử dọa sợ, đang không biết nên làm thế nào, thì lúc này Tuyết Ninh từ trong bước ra, nàng nhìn thấy Quỷ Đạo Tử chống nạnh, uy hiếp đám người đang quỳ trên mặt đất. Người đang đứng ở bên cạnh Tuyết Ninh là Truy Phong, hắn len lén quay mặt cười trộm, không ngờ kế hoạch của mình lại thành công thế này
Tuyết Ninh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn quỷ y, mỗi người đều có nguyên tắc của mình khi làm việc, có lẽ nàng không nên nhúng tay vào chuyện này.
Nhất thời không khí có phần im lặng, hai bên đưa mắt nhìn nhau, đám người kia cũng không có ý định rời đi. Quỷ Đạo Tử tức giận nói: "Nếu các ngươi không đi, đừng trách ta không khách khí"
Lão vừa dứt lời liền lôi từ trong lòng ngực ra một bình sứ nhỏ, hù dọa mọi người nói: "Độc dược được chứa ở bên trong chiếc bình này, nếu không đi, thì đừng trách ta, dù sao bệnh của các ngươi, chỉ có ta mới trị được. Bản quỷ y ta không cứu thì các ngươi cũng sẽ chết thôi, trước sau gì các ngươi cũng chết, vậy cũng tốt, ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn đường, để các ngươi sớm thoát khỏi đau đớn "
Quỷ Đạo Tử làm bộ muốn mở nắp bình ra, đám người đang quỳ xin chữa bệnh, vừa nhìn thấy động tác đó của lão đã cảm thấy sợ hãi, không nói câu gì liền mau chóng chạy trốn. Quỷ Đạo Tử vui vẻ đứng tại chỗ cười ha ha. Tuyết Ninh cười khẽ, Quỷ Đạo Tử này luôn khiến cho người khác không nói được lời nào, nàng lắc đầu sau đó liền trở về hậu viện, Truy Phong bĩu môi khinh thường, không ngờ lão già chết tiệt này lại giở trò như vậy.
Lãnh Nguyệt Hàn, Lôi Kình và Lăng Thiên đi tới, vừa đúng lúc gặp phải đám người kia, đang chạy bán sống bán chết từ cửa Nguyệt Lạc các ra bên ngoài. Lãnh Nguyệt Hàn cau mày không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Khi hắn bước tới cửa thì Tuyết Ninh đã trở về hậu viện, chỉ có Quỷ Đạo Tử đang đứng ở đó nhìn về phía đám người đang chạy, cười một cách điên điên khùng khùng.
Lãnh Nguyệt Hàn lên tiếng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?" Quỷ đạo tử vừa nghe thấy giọng nói của Lãnh Nguyệt Hàn, ngay lập tức ngừng cười, thành thật nói: "Bọn họ tới tìm ta chữa bệnh, bị ta đuổi đi hết rồi" Lãnh Nguyệt Hàn nói: " chữa bệnh" không lẽ thân phận Quỷ Đạo Tử đã bị bại lộ.
Sắc mặt Lãnh Nguyệt Hàn nặng nề, không nói lời nào liền bước vào Nguyệt Lạc các, Hồng di buồn bực đứng ở một bên, trong lòng nàng thắc mắc, tại sao lão già này luôn có thái độ vừa sợ vừa kính trọng đối với Lãnh công tử.
Cả ngày nay Tuyết Ninh không có xuất hiện tại Nguyệt Lạc các, nàng một mực ở lại phía sau núi cực khổ luyện kiếm. Lần đầu tiên sử dụng kiếm, mới đầu Tuyết Ninh cảm thấy không quen, giờ nàng đã có thể nhuần nhuyễn sử dụng nó rồi. Dưới sự chỉ dạy của Truy Phong, mới có mấy ngày ngắn ngủn mà nàng đã luyện đến tầng thứ ba kiếm pháp của Thủy Linh cung.
Không nghĩ tới, buổi tối lúc nàng trở về nhà ăn cơm, lại tiếp tục có người tới cầu y, một chiếc xe ngựa dừng ở trước cửa Nguyệt Lạc các, phu xe là một nam tử, hắn quỳ rạp xuống đất, cầu kiến quỷ y, nói muốn cầu xin quỷ y giải độc cho công tử của hắn. Quỷ Đạo Tử không đồng ý, dù lão có lấy độc dược ra uy hiếp, hắn vẫn quỳ ở nơi đó, không có nhúc nhích, nhất định cầu xin Quỷ Đạo Tử cứu công tử của hắn.
Lãnh Nguyệt Hàn đang ngồi trong phòng nghe đánh đàn, không để ý gì chuyện đang xảy ra ở bên ngoài, vốn Tuyết Ninh không phải là người nhiều chuyện, Quỷ Đạo Tử có cứu người hay không là chuyện của hắn, nàng không nên tham dự vào.
Nhưng khi nàng liếc mắt nhìn qua một chút, lại phát hiện ra người đang quỳ gối ở trước cửa có chút quen mặt, Tuyết Ninh ngẩn người đứng yên tại chỗ, nàng nỗ lực lục lại trí nhớ xem mình đã từng gặp qua người này ở đầu.
Một ý nghĩ chợt lóe lên, Tuyết Ninh vội vàng đi ra ngoài, trực tiếp đi lướt qua Hàn Phong đang quỳ trên mặt đất, không sai người đang nằm ở bên trong chính là thái tử nước Vân Thủy Vân Mộc Trần. Hàn Phong cả kinh, hắn cho rằng cô nương này muốn đả thương chủ nhân của mình, một chưởng xuất ra, Truy Phong tay mắt lanh lẹ đón lấy một chưởng này, hai người ở trước cửa Nguyệt Lạc đánh nhau.
Tuyết Ninh đứng ở trước xe ngựa, nàng hít một hơi thật sâu, sau đó vén rèm lên, liền nhìn thấy Vân Mộc Trần xanh xao, không hề có chút sức sống nào nằm ở trong xe.
Đột nhiên Tuyết Ninh quát lớn: “Dừng tay”. Truy Phong xoay người đáp xuống ở bên cạnh Tuyết Ninh, còn Hàn Phong chạy vội tới bên cạnh xe ngựa, tức giận trừng mắt nhìn Khương Tuyết Ninh, hắn nghe Tuyết Ninh nói: "Không muốn thái tử nhà ngươi chết, thì mau chóng nâng hắn vào Nguyệt Lạc các"
Hàn Phong kinh ngạc nhìn xem Tuyết Ninh, không hiểu làm sao nữ tử đang mang khăn che mặt này lại biết thân phận thực sự của thái tử.
Lần đầu tiên Tuyết Ninh lên tiếng giải thích: "Ta là bằng hữu của công tử nhà ngươi, ta không phải là người xấu"
Thấy Hàn Phong vẫn chưa tin vào những gì mình nói, Tuyết Ninh chỉ vào Vân Mộc Trần phân phó: "Truy Phong, đem vị công tử này đi tới hậu viện" Truy Phong lập tức làm theo lời nàng nói.
Quỷ Đạo Tử nói: "Nha đầu, ta sẽ không cứu hắn , dù ngươi biết hắn ta cũng không cứu" Tuyết Ninh mỉm cười nói: "Sư phụ, ngươi không cứu hắn, ta cứu."
Hàn Phong nghe hai người nói chuyện, biết cô nương này là đệ tử của quỷ y, liền mừng thầm trong bụng, chủ nhân được cứu rồi, hắn và Truy Phong thận trọng đỡ Vân Mộc Trần theo sau Tuyết Ninh đi vào Nguyệt Lạc các.