Đại Đường Tửu Đồ
Chương 28: Nhà cũ Tiêu gia
Thấy thiếu niên áo xanh đi tới, vẻ mặt rất bình tĩnh, trên người lộ ra vẻ trầm ổn dày dặn kinh nghiệm không phù hợp với tuổi của hắn, Tôn Công Nhượng hơi rùng mình, tiến lên chắp tay cười nói:
- Tử Trường.
- Công Nhượng huynh, các vị huynh đệ. Nhà của của tại hạ có thể thay đổi bộ mặt mới, Tử Trường thật sự rất cảm kích.
Tiêu Duệ nhìn nhà Tiêu gia đã được tu sửa lại hoàn toàn, cảm ơn tận đáy lòng, thi lễ với tất cả mọi người.
Mấy tùy tùng của Tôn Công Nhượng vội vàng tránh ra, nói không dám.
Sư tử đá cũ nát trước cổng đã được Tôn Công Nhượng sai người dọn đi. Bởi vì hiện nay Tiêu Duệ là người áo vải, trước cửa mà đặt hai con sư tử đá canh giữ thật sự không hợp thể thống. Nghe Tôn Công Nhượng nhỏ giọng giải thích, Tiêu Duệ cười cười:
- Như vậy Tử Trường cũng tránh được rắc rối. Cảm ơn Công Nhượng huynh đã lo lắng. Tử Trường gần đây cũng tích góp được một chút, tại hạ đương nhiên sẽ trả lại Công Nhượng huynh chi phí tu sửa nhà cũ.
Tiêu Duệ nói chính là thật. Hắn bây giờ cũng được coi như một ông chủ nhỏ ở thành Lạc Dương này. Không nói lợi nhuận từ Thanh Hương Ngọc Dịch, chỉ cần hắn đến các tửu phường phẩm rượu, ông chủ các tửu phường tặng cảm ơn, ít nhất cũng trăm quan.
Tôn Công Nhượng liên tục lắc đầu:
- Tử Trường lão đệ khinh thường vi huynh sao? Chỉ là mấy quan tiền, đừng nhắc đến? Chẳng lẽ giao tình của chúng ta không giá trị bằng mấy thứ đó sao?
Tiêu Duệ cười cười, không nhắc đến nữa. Hắn biết Tôn Công Nhượng cố ý quan hệ tốt với mình, đơn giản là vì một chữ “Rượu”, xem trọng tiềm lực làm rượu của mình. Tương lai mình nếu như muốn làm lớn hợp tác với hắn cũng không sao. Trong lòng có suy nghĩ này, Tiêu Duệ liền chắp tay cảm ơn một tiếng:
- Ân tình của Công Nhượng huynh, tại hạ khắc sâu trong lòng.
Tường viện cao lớn được quét vôi màu hồng nhạt mà các tòa nhà lớn trong thành Lạc Dương thường dùng. Cửa lớn cũng được thay bằng hai cánh cửa sắt, nước sơn màu đen nổi bật. Trên cánh cửa còn khảm một vòng sắt rất lớn. Hai người dắt tay đang định đi vào cửa quan sát, lại nghe tiếng tiễn khách từ phủ Thừa tướng cách đó không xa truyền tới.
Lưu U Cầu dáng người trung bình đang tự mình đưa một nam một nữ ra cửa lớn. Một chiếc xe ngựa xa hoa đang đứng ở cửa Lưu phủ. Bên cạnh xe ngựa có hơn mười thị vệ cầm đao. Thấy khách của Lưu phủ không ngờ là thiếu niên tửu khách ra vẻ lão thành hôm trước, Tiêu Duệ không khỏi nhìn lại một chút. Có thể làm Lưu U Cầu tự mình đưa ra khỏi cửa, thân phận của hai người này có thể đoán được.
Chỉ một ánh mắt nhìn thản nhiên lại khiếu thiếu niên cảm thấy sự tồn tại của hắn. Lý Kỳ đang định lên xe rời đi đột nhiên quay đầu lại, tay chỉ vào Tiêu Duệ, lớn tiếng gọi:
- Ồ, Tiêu Duệ?
Lý Kỳ hạ tay xuống, xoay người bước nhanh về phía Tiêu Duệ. Lưu U Cầu và Lý Nghi cũng mang theo mấy hộ vệ đi tới.
Lý Kỳ cười ha hả:
- Tiêu Duệ, còn nhớ bản công tử không?
Tiêu Duệ ngẩn ra, khẽ cười nói:
- Nhớ, ra mắt công tử.
Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Tôn Công Nhượng bảo mấy tùy tùng lui ra xa, cung kính cúi đầu đứng ở một bên, không dám thở mạnh. Tiêu Duệ không khỏi nhíu mày.
- Cháu, đây là Thịnh Vương điện hạ và Hàm Nghi công chúa điện hạ, còn không dùng đại lễ bái kiến.
Lưu U Cầu cùng đi lớn tiếng quát. Tiêu Duệ nhìn lão già quyền cao chức trọng này thật sâu, đây vốn là cha vợ của mình, lại nghĩ tới sự ghẻ lạnh và khinh thường đã gặp ở Lưu phủ, mặc dù biết rõ không quan hệ với mình nhưng vẫn cảm thấy tức giận. Dù Tiêu lão đệ ăn chơi trác táng không chịu nổi đến thế nào cũng là cô gia (con rể) tương lai của Lưu phủ. Không ngờ Lưu phủ lại dung túng hạ nhân và công khai cười nhạo hắn, quả thực quá nực cười. Nhất định là cố ý làm như vậy. Mặc dù không biết có phải là ngại nghèo yêu giầu hay không, nhưng rõ ràng đã sớm có ý đuổi hắn đi.
Phía sau lập tức truyền đến tiếng người quỳ. Tôn Công Nhượng và mấy tùy tùng đều quỳ rạp xuống đất. Tôn Công Nhượng là thương nhân, mặc dù có tiền nhưng thân phận cực thấp, nghe nói vương tử và công chúa đương triều giá lâm, sao dám không quỳ? Mặc dù không phải bái lạy, cũng không dám tiếp tục đứng giả ngu ở đó.
Tiêu Duệ thu hồi ánh mắt sắc bén linh hoạt khỏi người Lưu U Cầu, do dự một chút, triều đại này có cấp bậc lễ phép nên chỉ có thể từ từ quỳ xuống, nhỏ giọng kêu:
- Thảo dân Tiêu Duệ bái kiến vương gia, công chúa điện hạ.
Lý Kỳ vội vàng vẫy tay:
- Đứng lên đi, đây là ngoài cung. Tiêu Duệ ngươi không cần đa lễ.
- Ồ, thảo dân đã biết.
Tiêu Duệ thừa cơ đứng lên, vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở đó, từ đó về sau không nhìn Lưu U Cầu một cái.
Lưu U Cầu thấy hắn không bái kiến mình, không khỏi tức giận nói:
- Tiêu Duệ, lão phu tốt xấu gì cũng là trưởng bối của ngươi. Thấy lão phu sao lại không chào hỏi?
Tiêu Duệ ngửa mặt lên trời cười ha hả, đột nhiên cười lạnh nói:
- Tại hạ từ hôm rời khỏi Lưu phủ đã nói từ nay về sau Tiêu gia và Lưu thừa tướng phủ không có bất cứ quan hệ gì. Lưu thừa tướng là đại thần đương triều, vô cùng vinh quang. Tiêu Duệ chỉ là một thảo dân bình thường, lại nổi tiếng là tay ăn chơi trong thành Lạc Dương, đâu dám trèo cao có quan hệ với Thừa tướng đại nhân chứ?
Lưu U Cầu tức giận, chỉ vào Tiêu Duệ, run rẩy đứng lên:
- Ngươi dám châm chọc lão phu, chẳng lẽ không sợ lão phu trị tội ngươi.
Tôn Công Nhượng đang quỳ bên cạnh sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Lưu U Cầu là Thừa tướng đương triều, ở trong thành Lạc Dương này, ông ta nếu như nói một câu, Tiêu Duệ dù cho danh chấn Trường An cũng chìm nghỉm, nhẹ thì ăn một chút khổ sở ở cửa quan, nặng thì kiếp này không thể nào thò mặt ra được.
Tiêu Duệ nghĩ rằng Lưu U Cầu sẽ không làm gì mình. Người này rất coi trọng thanh danh và nhớ tình bạn cũ. Tiêu Duệ từng là con rể của hắn, bây giờ hủy hôn đã là yêu giàu ngại nghèo. Dù Tiêu Duệ có quá quắt như thế nào, ông ta đều cảm thấy có một tia áy náy. Tiêu Duệ biết rõ mình không nên phát tiết với lão già Lưu gia là quan lớn, nhưng buồn bực đè nén trong lòng rất lâu đã không thể khống chế được, lập tức phun ra.
- Ồ? Tiêu mỗ bây giờ chẳng qua chỉ là một thảo dân. Tiêu Duệ bị rơi xuống đến mức này, nhà không một nô, đất không một mảnh, nhà cũ vô cùng thê thảm. Đâu có được như phủ Thừa tướng, quan lớn quý nhân ra vào như trẩy hội? Thừa tướng đại nhân còn muốn trị tội mỗ nữa sao?
Tiêu Duệ cười lớn vài tiếng:
- Mỗ một thân một mình, Thừa tướng đại nhân muốn xử lý thế nào cũng được.
Lưu U Cầu ngẩn người, không kìm lòng được mà liếc nhìn nhà cũ Tiêu gia. Nhớ đến tình cảm của cố nhân, trong lòng lão dâng lên một tia buồn bã, vẻ mặt lập tức trở nên hoàn hoãn, thở dài một tiếng quay lưng đi.
- Lưu môn nhất xuất thâm tự hải, tòng thử Tiêu mỗ thị lộ nhân (Cửa lớn Lưu gia sâu tựa biển, từ đây Tiêu mỗ chỉ người dưng).
Tiêu gia lạnh nhạt ngâm, khom người thi lễ với Lý Kỳ và Lý Nghi:
- Hai vị điện hạ, thảo dân có việc, cáo từ trước.
.............
.........
Nhìn Lưu U Cầu cô độc đi về phủ, Lý Nghi và Lý Kỳ lên xe đi thẳng đến cựu cung Lạc Dương.
- Lưu môn nhất xuất thâm tự hải, tòng thử Tiêu mỗ thị lộ nhân.
Lý Nghi lặng lẽ thở dài:
- Xem ra, Tiêu Duệ này oán giận Lưu gia quá sâu, lời này quá lạnh nhạt làm cho người ta cảm thán.