Đại Đường Tửu Đồ

Chương 13: Giáo tửu yến (2)


Chương trước Chương tiếp

Lời vừa nói ra, mọi người đều gật đầu tán thành. Chu Thiệu Hoa thấy thế rất cao hứng, loại rượu mới này được đánh giá là thượng phẩm, cũng có nghĩa có thể bán giá rất cao, một vò rượu có thể lên tới 30 văn tiền. Nếu là loại rượu bình thường chỉ có thể bán được 15 văn tiền. Đây là ước định của tửu giới Lạc Dương, rượu được đánh giá chia làm ba loại, thượng, trung, hạ, không chỉ là danh hiệu, mà còn là định giá, liên hệ mật thiết với ích lợi của phường rượu.
Tôn Công Nhượng thấy Mạnh Sưởng nhíu mày không nói, cười cười
- Bác Dương tiên sinh là bậc thầy về rượu, công phu phẩm rượu không ai sánh bằng, có thể đánh giá một chút loại Trúc Diệp Thanh mới của Thiệu Hoa huynh được không?
Mọi người vừa nghe, tất cả đều chú ý tới Mạnh Sưởng. Nếu Chu Thiệu Hoa được Mạnh Sưởng khen ngợi, khẳng định loại rượu mới này thực sự là thượng phẩm.
Mạnh Sưởng cúi đầu nói
- Tục khó chịu nổi. Chư vị, nói về công phu phẩm rượu, Bác Dương xa xa theo không kịp lão đệ Tử Trường. Lão đệ, nếu đã gặp không ngại đánh giá rượu này một chút chứ?
Tiêu Duệ ảm đạm cười, lắc lắc đầu
- Lão Mạnh, lão gọi ta đến chỉ là xem náo nhiệt, mở rộng tầm mắt thôi, việc phẩm rượu, sản xuất rượu có quy củ, tại hạ thật không nên nhiều lời.
Tiêu Duệ bị kéo đến tiệc rượu của nhân sĩ trong thành Lạc Dương. Ngồi ở chỗ này nửa ngày, hắn chỉ bàng quan tiêu khiển, không nghĩ tới bình phẩm rượu. Hắn đã sớm nhìn ra, cái gọi là tiệc rượu văn nhã này thực ra chính là để cân bằng và bảo hộ ngành sản xuất, đề cập tới ích lợi và bí mật của các tửu phường, mình chỉ là một người ngoài, ít nói vẫn tốt hơn.
Thấy Tiêu Duệ không muốn lên tiếng, Mạnh Sưởng cũng không bắt buộc, chỉ nhìn hắn cười, không nói thêm lời nào
Bốn chữ “Tục khó chịu nổi” của Mạnh Sưởng vừa nói ra, trên mặt Chu Thiệu Hoa lập tức biến sắc. Hắn khẽ liếc Mạnh Sưởng một cái, có chút không phục chắp tay nói
- Bác Dương tiên sinh có ý gì?
- Tục chính là tục, rượu này mùi hương thô tục, chỉ sử dụng trầm hương bình thường, lão phu thật không có hứng thú đánh giá.
Mạnh Sưởng không thèm quan tâm mặt mũi Chu Thiệu Hoa, thẳng thắn nói. Tiêu Duệ không khỏi khẽ cười, thầm nghĩ, lão nhân này cũng thật không để cho người ta chút mặt mũi nào.
Mạnh Sưởng ở Lạc Dương thanh danh vang dội, không chỉ là ngôi sao sáng nhất trong tửu giới ở thành Lạc Dương, còn có một người cháu là quan Sát sử ở Hà Đông, quan chức tứ phẩm. Đối với hắn, Chu Thiệu Hoa cũng không dám trêu chọc, nhưng tiếng cười của Tiêu Duệ lại đâm vào phế phủ, khiến hắn xấu hổ, tất cả bực tức lập tức dời đến người trẻ tuổi xa lạ tuấn mỹ như đàn bà này.
- Ngươi là người phương nào?
Chu Thiệu Hoa căm tức nói.
- A…..? Tại hạ…tại hạ là Tiêu Duệ
Tiêu Duệ đứng dậy cắn chặt răng, khẳng khái nói ra tên mình trước mặt mọi người, trên mặt không tự chủ hiện lên một tia bất đắc dĩ và xấu hổ.
- Tiêu Duệ? Thằng hèn của phủ Lưu Thừa Tướng, hèn chi?
Chu Thiệu Hoa đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười ha hả, mọi người cũng cười vang. Tiếng xấu của Tiêu Duệ ở thành Lạc Dương có thể nói cả phụ nữ và trẻ em đều biết, bọn họ tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Trong mắt Tiêu Duệ hiện lên lửa giận, nhưng sắc mặt không thay đổi, trầm tĩnh ngồi xuống. Là một người xuyên việt từ xã hội hiện đại tới đây, trong tiệc rượu, lại có “khúc nhạc dạo đầu” với Nhan Chân Khanh lúc trước, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý chịu đựng, đã dự kiến sự cười nhạo này. Nhưng hắn chỉ có thể đối mặt mà không thể trốn tránh. Hắn tin tưởng, loại tiếng cười này sẽ không tồn tại được lâu.
Mạnh Sưởng lo lắng nhìn qua Tiêu Duệ, thấy thần sắc hắn tự nhiên mới nhẹ nhõm thở một hơi dài, mà Tôn Công Nhượng cũng cả kinh, từ đầu tới cuối cẩn thận đánh giá lại tay ăn chơi nổi tiếng trong phủ Thừa tướng này, trong lòng nổi lên một tia hồ nghi. Tay ăn chơi trước mắt này, thần sắc trầm tĩnh, dung mạo văn nhã, cử chỉ bình tĩnh, đến quần áo cũng không hề động. Đối mặt với ánh mắt khinh thường của mọi người, không ngờ vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh khác thường, ánh mắt trong sáng không hề có một tia xấu hổ nào, tay cầm chén rượu, nhẹ nhàng mà tinh diệu, thản nhiên quan sát.
Giơ tay nhấc chân, mây trôi gió thổi
Mọi người cười càng lúc càng lớn, ngay cả vài thị nữ hầu hạ cũng che miệng cười trộm.
Mạnh Sưởng quả quyết đứng dậy, phẫn nộ quát
- Câm miệng! Sự việc nghe đồn có thể coi là thật sao? Tử Trường lão đệ tài học đầy người, tuy còn trẻ tuổi nhưng hiểu sâu về rượu, hạ bút thành văn, hiểu rõ chân lý của rượu, công phu văn hương thức tửu thiên hạ không ai bằng, ngay cả ta cũng theo không kịp.
Cảm nhận được sự quan ái của Mạnh Sưởng, Tiêu Duệ cười cười, chậm rãi đứng dậy, đi tới vài bước
- Lão Mạnh, nghĩ lại chuyện cũ mà lòng đau đớn, hư danh như gió thoảng mây bay.
Dừng một chút, khóe miệng Tiêu Duệ thoáng cười, xoay người bưng chén rượu cất cao giọng nói
- Tại hạ phẩm rượu thô lậu, nếu có gì sai sót mong mọi người bao dung.
- Về phần rượu này, tại hạ nghĩ chỉ là loại thứ phẩm. Nhìn qua, rượu màu hồng vẩn đục, rượu đục ngầu đầy tạp chất. Thứ nhất, hương rượu nồng quá mức, bỏ quá nhiều mật, khiến mùi thơm ngát của Trúc Diệp Thanh không còn, khéo quá hóa tồi, vẽ rắn thêm chân, thứ hai, chất rượu quá cứng, không thể để được lâu, để lâu chắc chắn sẽ hỏng, thứ ba...
Tiêu Duệ thầm cười lạnh, chậm rãi nói.
Nói rất chuẩn xác, hơn nữa lời bình của Tiêu Duệ đều đánh vào chỗ “yếu hại” của loại rượu mới, hơn nữa dùng từ rất chuyên nghiệp. Mọi người nghe đến ngẩn ngơ, Mạnh Sưởng phóng mắt mỉm cười, còn Tôn Công Nhượng thì như thấy hai mắt sáng ngời.
Chu Thiệu Hoa cả giận hừ một tiếng
- Chỉ là nói xằng bậy, đáng cười!!!
- Chỉ là nói xằng bậy? Ha ha, ông chủ Chu, ta phẩm rượu cũng có chút tâm đắc. Nếu tại hạ không có phẩm sai, ông chủ Chu dùng nguyên liệu làm loại rượu mới này là Trúc Diệp Xuân, nhưng men rượu dùng Ngũ Vân Tương khúc phương….đúng vậy chăng?
Từng lời nói của Tiêu Duệ như mũi tên nhọn đâm vào lòng Chu Thiệu Hoa, trong lúc nhất thời hắn lo lắng không yên, vô cùng buồn bực ngồi xuống, cúi đầu không nói nửa câu…
…….
…….
Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung trên người Tiêu Duệ, ánh mắt khinh miệt đã trở thành khiếp sợ, kính nể. Vừa rồi, quá trình hắn ỡm ờ biểu diễn “văn hương thức tửu” và “phẩm rượu luận rượu”, tất cả những người làm rượu thành Lạc Dương gần như đều cụp mắt xuống, nghe phẩm rượu đến xuất thần nhập hóa, pháp tắc, rượu đạo hạ bút thành văn, khiến cho họ không dám khinh thường tay ăn chơi “nổi tiếng nhất thời” này nữa.
Ngay tại buổi tối hôm nay, Tiêu Duệ, người xuyên việt, dùng sức phán đoán, khả năng nhận biết rượu vượt quá thường nhân cùng một số đạo lý, ưu thế về phẩm rượu tích lũy ngàn năm, chỉnh giới tinh anh về rượu của Lạc Dương đến há mồm.



Loading...