Chính Phi Của Độc Vương
Chương 87: Ngủ cùng giường
Dạ Vô Minh thấy Tiêu Khuynh Thành uống đã đủ thì mỉm cười tà ác, vỗ vỗ vai nàng: “Cũng không còn sớm nữa, ngươi uống ít thôi, quay về Tiêu phủ nghỉ ngơi đi. Ta phải đi.”
Tiêu Khuynh Thành gạt tay Dạ Vô Minh ra: “Ngươi muốn đi đâu thì đi, không cần nói với ta. Ta vẫn tự lo được cho mình, mà không phải còn Bạch Hi sao?”
Dạ Vô Minh giật nảy mình, lúc này mới nhớ ra còn có một Bạch Hi, có lẽ nàng ấy sẽ làm hỏng kế hoạch của mình mất, nên phải nghĩ biện pháp. Đi ra khỏi sương phòng, ngoắc tay với Bạch Hi đang đứng hầu ở một bên.
Bạch Hi nhìn thấy Dạ Vô Minh: “Thái tử điện hạ, ngài gọi Bạch Hi có chuyện gì?”
“Dù sao cũng đã từng là người của ta, sao còn đề phòng ta như thế. Đương nhiên là có chuyện tốt mới tìm ngươi, lại đây, lại đây…….” Dạ Vô Minh nghĩ, chắc chắn lâu lắm rồi Bạch Hi không được gặp hai muội muội kia!
Bạch Hi dạ một tiếng, suy nghĩ một chút, bước tới trước mặt Dạ Vô Minh: “Điện hạ.”
“Vừa nãy chủ nhân nhà ngươi nói, ngươi có thể đi nghỉ rồi, tìm hai muội muội của ngươi trò chuyện. Bản điện hạ cũng không phải là người vô tình, đương nhiên sẽ khoan hồng độ lượng. Được rồi, ngươi đi đi.”
Bạch Hi mờ mịt dạ một tiếng, lúc chuẩn bị bước vào trong hỏi Tiêu Khuynh Thành, hai muội muội của nàng bị Dạ Vô Minh giật dây từ trước liền tiến lên kéo tay nàng: “Đại tỷ, đi làm gì? Điện hạ cho phép chúng ta đi rồi, tỷ còn tìm việc mà làm nữa.”
“Ta phải hỏi lại chủ nhân đã, không có lệnh do đích thân người hạ, ta không thể rời đi.” Có thể nói Bạch Hi là một người cực kì trung tâm với chủ.
Hai tiểu muội muội buồn bực mếu máo, tam muội mở miệng: “Thật không nhìn ra đó, bây giờ tỷ tỷ có chủ nhân mới, ngay cả muội muội của mình cũng không để ý. Thật là đau lòng……… nhị tỷ…….. mình đi đi.”
Bạch Hi thấy hai muội muội như vậy, nghĩ lại Tiêu Khuynh Thành cũng là một người thoải mái, cho phép nàng ra ngoài chơi không phải không có khả năng. Vì thế nàng tự nhủ, chỉ đi đến giờ tí phải về.
Dạ Vô Minh thấy ba tỉ muội vui vẻ chạy đi, vừa lòng gật đầu, đi tới đại sảnh Minh Nguyệt Lâu, vỗ vào tay đại chưởng quỹ: “Lão bản nương nhà ngươi uống say rồi, đại chưởng quỹ cho nữ hầu nơi này đưa nàng về sương phòng nghỉ ngơi đi. Việc này quan trọng, nhớ phải nói cho lão bản nhà các ngươi biết.”
Đại chưởng quỹ có chút mơ màng nhìn Dạ Vô Minh, suy nghĩ trong chốc lát, quyết định không nghĩ nữa, vội vàng làm theo lời Dạ Vô Minh.
Nữ hầu Hồng Nguyệt đỡ Tiêu Khuynh Thành về sương phòng nghỉ ngơi, nàng uống rất cao hứng, một tay giơ bình rượu, một tay vung vẩy, la lớn: “Đến đến, uống rượu uống rượu…………”
Hồng Nguyệt đưa Tiêu Khuynh thành lên giường nghỉ ngơi, lúc Hồng Nguyệt định thay quần áo cho nàng, một bóng người màu bạc đột nhiên bay xuống, nàng kinh ngạc nhảy dựng, nhìn rõ là lão bản của mình thì hành lễ: “Hồng Nguyệt bái kiến minh chủ.”
Dạ Sát khoanh tay đứng, thản nhiên nói: “Ngươi đi ra ngoài đi. Ta sẽ chăm sóc cho Khuynh Thành.”
Sao Hồng Nguyệt lại không rõ việc này, lập tức nói: “Hồng Nguyệt cáo lui, để minh chủ và phu nhân nghỉ ngơi.”
Thật sự rất là vô nghĩa.
Thật sự!
Hồng Nguyệt đi rồi, hắn bước vào sương phòng, đi tới trước mặt Tiêu Khuynh Thành, nhìn thấy hai má mềm mại hồng hào của nàng, nhịn không được đưa tay lên nhéo, Tiêu Khuynh Thành nỉ non một tiếng: “Đừng…….. tiền ………. Bạc của Bản Quận chúa! Thật nhiều bạc……”
Dạ Sát nhíu mày: “Núi vàng núi bạc nhiều như thế còn chưa đủ? Nàng còn muốn nuốt cả đại lục Huyền Minh này mới thỏa mãn ư?”
Tiêu Khuynh Thành lại trở mình, la lớn: “Nóng quá, Bạch Hi, quạt cho ta.”
Dạ Sát lập tức đưa khối băng lại gần một chút, cầm cái quạt nhẹ nhàng quạt cho nàng, Tiêu Khuynh Thành liền im lặng. Hắn nhìn khối băng, nghĩ rằng không đủ lạnh, lại sai người bê thêm một chậu băng mới vào.
Lúc này sương phòng mới mát mẻ hơn một tí.
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Khuynh Thành nghiêng người một cái, cảm giác có cái gì đó là lạ, kỳ quái! Trước giờ nàng đều ngủ một mình, cho dù nửa đêm có người lại gần ngủ cùng, nàng cũng biết!
Bỗng dưng ngồi dậy, nhìn nam nhân đang nằm bên cạnh!
Cánh tay dài duỗi ra, lúc chuẩn bị tát vào mặt người kia, Dạ Sát nhanh tay nhanh mắt bắt được cổ tay nàng, ho nhẹ một tiếng: “Nương tử, nàng muốn mưu sát chồng sao?”
“Mưu cái đầu ngươi ấy, chưa được Bản Quận chúa đồng ý, đã tự tiện trèo lên giường ta, tội đáng chết vạn lần!” Tiêu Khuynh Thành cảm thấy đầu mình ngắn lại, nàng vậy mà lại ngủ với tên kia!
Dạ Sát nhíu mày, có chút bi thương nhìn Tiêu Khuynh Thành: “Nương tử, không phải muội đồng ý gả cho Bổn Minh chủ rồi sao? Bổn Minh chủ ngay cả bản thân cũng tặng cho nàng rồi, nàng còn muốn gì nữa?”
“Bản Quận chúa cũng không lạ gì ngươi! Ngươi làm vậy là tiền trảm hậu tấu!” Tiêu Khuynh Thành to giọng, rít lên.
Dạ Sát vô tội nhìn Tiêu Khuynh Thành, mím môi ra vẻ đáng thương nói: “Nương tử oan uổng quá! Vi phu cũng không muốn tiền trảm hậu tấu, hôm qua nàng uống rượu ở Minh Nguyệt Lâu, vi phu chỉ nhìn nàng một cái, ai ngờ nàng trèo lên người ta, rồi đẩy ngả vi phu luôn! Tất cả mọi người trong Minh Nguyệt Lâu có thể làm chứng!”
Tiêu Khuynh Thành nghe vậy, hai mắt trợn tròn, không tin lắc đầu: “Không có khả năng!”
“Nàng không tin người ở Minh Nguyệt Lâu cũng được, nàng có thể hỏi Bạch Hi, thực sự kéo không ra! Cuối cùng vi phu đành thỏa hiệp, nhưng mà vi phu đã lập tức cho người chuẩn bị nghi thức thành thân long trọng cho nàng rồi, ta sẽ khiến nàng trở thành tân nương đẹp nhất.” Vẻ mặt Dạ Sát chân thành nói.
Tiêu Khuynh Thành vô lực ngả trên giường, mặc dù trong nháy mắt có do dự, nhưng mình vẫn không chán ghét nam nhân này, núi vàng núi bạc đưa cho nàng, lúc nào cũng luôn suy nghĩ cho mình, chính là một người nam nhân tốt. Ngay cả mình còn không đưa ra được lý do gì để từ chối, hơn nữa cơm cũng đã nấu xong rồi, giờ phải làm sao đây?
Dạ Sát nhìn sắc mặt nàng, cười đến vô hại: “Nương tử, không sao đâu. Nếu nàng không muốn người trong thiên hạ biết, vi phu có thể chịu uất ức giữ bí mật cho nàng, không cho người khác biết.”
“Thật không!”
Hắn biết nàng còn muốn dùng thân phận này làm việc khác, nếu nàng trở thành võ lâm minh chủ phu nhân, nhất định sẽ có nhiều thứ không tiện, thế nên……….
“Đương nhiên, phu lấy thê làm trời, thê tử nói cái gì thì là cái đó.” Dạ Sát nặng nề gật đầu, ra vẻ nhu thuận đáng thương.
Tiêu Khuynh Thành vui đến hai mày cong lên: “Quả là một nam nhân tốt, đi đi. Bản Quận chúa nhận hảo ý của huynh. Giờ cũng không còn sớm, ta phải quay về Tiêu phủ, hẹn gặp lại.”
“Được, hẹn gặp lại! Nương tử.”
Tiêu Khuynh Thành càng nhìn càng thấy người này thuận mắt, bỗng nhiên nhào tới chuẩn bị hôn lên trán hắn, nhưng lúc nhìn thấy cái mặt nạ màu bạc trên mặt hắn, sắc mặt lạnh lùng: “Có thể ném cái đồ vật quái quỷ kia xuống không!”
Dạ Sát nghe vậy, lập tức gỡ mặt nạ xuống, hôn một cái lên trán nàng.
Tiêu Khuynh Thành giật mình, mĩ nam trước mắt này, thực sự là………
Quốc sắc thiên hương!
Chỉ nghĩ tới bốn chữ này!
Lời to rồi!
Quả thực……..
Mãi cho đến lúc rời khỏi Minh Nguyệt Lâu, tuấn nhan của Dạ Sát vẫn quanh quẩn trong đầu nàng, thật không ngờ dưới lớp mặt nạ kia là khuôn mặt động lòng người đến vậy, thậm chí còn hơi quen thuộc, tựa như có liên quan đến người bị tàn phế kia.
…………………..……. Phân cách tuyến ……….……………….
Vào hạ trời càng đen, ban đêm rất mát mẻ. Dạ Vô Minh lẳng lặng đứng trước lương phong, cùng ẩn thân với ám vệ, chỉ thời gian một ly trà, quả nhiên Hạ Hầu Vân khoác áo choàng bước ra vườn.
Hắn đúng giờ xuất hiện trên thuyền hoa. Hạ Hầu Vần vén mành nhìn thấy Dạ Vô Minh, lúc định xoay người rời đi thì một ám vệ ngăn đường của bà ta: “Đại Công chúa, điện hạ nhà ta muốn nói chuyện với ngài, ngài ngồi đi.”
Hạ Hầu Vân biết Dạ Vô Minh lợi hại, lại càng rõ quan hệ giữa hắn và Tiêu Khuynh Thành, cho nên bà không nhận người này là bạn, cũng không là địch. Bình tĩnh ngồi xuống, Dạ Vô Minh vẫn không lên tiếng.
“Bà và muội muội ta làm gì, ta đều biết hết. Nên trước mặt ta, bà không cần phải quanh co, mục đích của bà thì ta càng rõ. Ta nói cho bà biết, từ nay về sau không được gặp Thái tử phi nữa.” Dạ Vô Minh nghĩ rõ ràng, chắc chắn phải cắt đứt sợi dây này, nếu không sẽ không bảo đảm Ngữ Luân không lầm được lạc lối.
Hạ Hầu Vân biết hắn đến sẽ không có chuyện gì tốt, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn thẳng vào Dạ Vô Minh: “Cái này chỉ sợ không phải do Thái tử ngài làm chủ được? Thái tử phi cũng lớn rồi, ngài cũng không thể quản được suy nghĩ của nàng ấy.”
“Ha ha…… bà không hổ là Đại Công chúa, từng là người một tay che trời, giờ lại rơi xuống cảnh một người cô độc. Nên Bản điện hạ cũng hiểu được, bà không tiếc trả giá tất cả để trở mình. Chẳng lẽ bà không nghĩ tới chuyện, công qua quá chủ!” Dạ Vô Minh thấy bà ta đáng thương, cũng nhắc nhở một câu.
Mặc kệ bà ta giãy dụa như thế nào, vẫn không thể trở lại như trước, bởi không đế vương nào dung được trong mắt một người biết rõ từng điểm trong lòng mình. Dù là tỷ tỷ ruột thì có làm sao, chẳng qua chỉ lợi dụng lẫn nhau làm đá kê chân thôi.
Trong lòng Hạ Hầu Vân nhảy lên, bà ta không phải không nghĩ đến điều này, chẳng qua bị người khác nói thẳng, trong lòng có chút khó chịu. Đó là đệ đệ ruột của mình, từng cùng mình đồng cam cộng khổ, bây giờ………..
Tiếp tục suy tư, lòng bà ta như bị cái gì đó chặn lại. Trăm ngàn khó chịu, đều dồn nén ở trong, mỗi người đều vậy, giờ bà không còn chút tác dụng gì, liền quăng bà đi.
Nhìn Hạ Hầu Vân không nói lời nào, Dạ Vô Minh cười nhạt: “Giờ chắc bà đã hiểu địa vị của mình rồi chứ. Nếu ta là bà, chắc chắn sẽ im lặng hưởng tuổi già, chứ không làm ra chuyện gì nữa.”